Khóc cho đã đời, lúc này Thanh Liên bước vào, nàng bàng hoàng đến đánh rơi cả chậu hoa trên tay xuống đất
"loảng choảng". Nàng về lấy Oanh Thời khóc toáng lên. Oanh Liễm là ân nhân cả đời của Thanh Liên, chính cô cũng không mường tượng được cơ sự sẽ thành ra như thế...
Cô nói Oanh Thời đã bất tỉnh hơn nửa tháng rồi. Oanh Thời cũng bất ngờ, nhưng thứ khiến nàng chết lặng đi ấy chính là mệnh thọ của nàng chăng còn bao nhiêu nữa. Thanh Liên không giấu diễm điều gì, vừa khóc nấc vừa kế.
Hoàng Hậu đã phát hiện ra trong thuốc mà Uyển Nhi bốc cho nàng có một vị thuốc đầy hiểm độc. Thật ra nếu là người thường thì nó ích dương bồi bổ nhuận khí, nếu đem bài thuốc này cho thái y xem thì chẳng ai phát hiện ra điểm gì bất thường, nhưng với Oanh Thời lại khác. Nó là độc dược chí mạng với nàng. Độc này không lập tức biểu lộ ra ngay. Nó vốn là liều thuốc quý bổ tim. Nghe nghịch lí nhưng chính nó là nguyên do khiến Oanh Thời chết dần chết mòn.
Thời gian đầu nàng khỏe khoắn vì tim nàng vẫn còn sức gồng mình mà đập. Thuốc bổ sử dụng thường xuyên khiến trái tim bẩm sinh đã yếu của nàng vận động đến mức cạn kiệt sinh khí. Lục phủ ngũ tạng của nàng có thể nói đang dùng hết sức sống với tốc độ chóng mặt, và giờ là giai đoạn "lão hóa" không thể hồi vãn.
Để hình dung thì một người trưởng thành chỉ cần dùng thuốc này năm bữa một liều là có thế bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645437/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.