Lúc trở về, Bắc Trấn vương hằm hằm nhìn Oanh Thời, ông ta mặc kệ chuyện nàng lập công, cho rằng nàng cố tình làm thế để giương đông kích tây, gỡ bỏ mối nghi ngờ của mọi người với bản thân. Thế là ông ta liền còng thêm một đoạn xích vào tay nàng, mấy vạn binh tiễn kia bị đưa vào tầm ngắm theo dõi, đám người Bắc Trấn coi họ như những kẻ đáng ngờ. Nguyệt Thành có giải thích thế nào, ông ta cũng bảo thủ.
"Lão già thối tha!"- Nàng nghĩ bụng. Con nuôi của ông dở sống dở chết thế mà chẳng gửi viện binh đến còn quay lại trách nàng. Nếu nàng mà là ông ta, nàng phải mở tiệc khao binh mừng Nguyệt Thành đại nạn không chết mới đúng.
Nàng lập tức mất hết thiện cảm với Bắc Trấn vương. Thấy rất cảm phục Nguyệt Thành vì chịu được cái con người cố chấp này những sáu năm. Nàng xoa đầu hắn:
"May mà chàng không trở nên lầm lì giống ông ta."
".."
Lúc nhìn hạ cấp siết lại đoạn dây trói tay nàng, hắn "nhẹ nhàng" đập vào vai kẻ nọ:
"Làm ăn cẩn thận. Tay vợ ta cũng là cổ ngươi đấy."
Đôi mắt sắc bén như mũi dao tựa hồ có thể ra tay giết người. Thế là từ đấy trong doanh trại không ai dám bàn ra tán vào về nàng. Liếc nhìn nàng cũng không dám. Cái dây đay trói nàng cũng lỏng lẻo như có như không.
Sáu vạn binh tử trận, phía Hoàng Đế Hoành triều không biết lấy đâu ra tự tin trực tiếp đưa sứ thần đến giễu võ dương oai trên triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645435/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.