Chỉ hai tháng sau đại hỷ. Việc nàng bị chồng lạnh nhạt lại một lần nữa nhức nhối kinh thành. Và cao trào cho mọi việc, đó là nàng bị tập kích ngay tại chính cung. Đêm hôm ấy là một đêm hạ chí oi ả, Oanh Thời không ngủ được và nhờ có thế, nàng tránh được một kiếp nạn.
Thanh Liên có võ công nhưng đó là không đủ để đối đầu với tay thích khách có võ công cao cường. Không may, nàng ta bị chém một đường ở đùi, phủ phục dưới nền đất.
Oanh Thời đập chiếc gương trên bàn trang điểm, tạo ra tiếng động lớn, đủ để thu hút người tới. Khi Nguyệt Thành đến, cả căn phòng đã biến thành một bãi chiến trường. Trên bả vai Oanh Thời máu rỉ ra ướt đẫm. Song trái ngược với vết thương sâu ghê rợn ấy, lại là gương mặt điềm tĩnh của nàng. Sợ gì chứ, con nhà tướng, thấy máu thành quen, lại thêm kiếp trước... nàng bị đánh đến mức chầu Diêm Vương, chút này chả hề hấn gì.
Thế mà, Nguyệt Thành thấy thế sinh nghi. Hắn nhìn thanh đoản đao nàng dùng phòng vệ mà đầy nghi hoặc.
Oanh Thời cười khổ, nàng vứt thanh đoản xuống đất.
"Máu là của thích khách không phải của ta. Ta không bị điên mà đâm mình một nhát suýt thì xuống mồ như vậy.
Đánh bản thân thì cũng chả có gì to tát, nhưng ta coi Thanh Liên như muội muội ruột, sẽ không động thủ với muội ấy."
Anh mắt nàng thành khẩn, Nguyệt Thành bào chữa:
"Ta không nghi ngờ nàng. Mau tới băng bó vết thương đi."
Và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645429/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.