Chừng được tuần lễ, hôm tế thần cũng tới. Vết thương của Tử Nguyệt chưa lành đã phải lật đật đi hầu Hoàng Đế. Oanh Thời thấy thế bỗng khó chịu trong lòng. Lần trước là Thái Hậu, lần này là Hoàng Đế, chả biết kiếp trước hắn đắc tội hoàng thất chuyện gì mà cứ hành xác hắn như thế không biết. Còn bị thương thế mà cứ phải chạy đôn chạy đáo đi hầu hạ hoàng gia, rồi đến lúc ôm bệnh vào người có khổ mình không cơ chứ.
Mấy hôm trước, dù nàng không phải người sắc thuốc thì cũng là người đun cao, nấu thuốc, mùi thuốc bắc nồng lên mỗi hôm một đặc, chắc chắn là đã tăng liều để đẩy nhanh tiến độ hồi phục vết thương. Hắn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt thôi chứ có phải con trâu con hổ đâu mà gồng gánh đèo bồng như thế...
Nàng vừa chỉnh mũ quan cho Tử Nguyệt, vừa lẩm bẩm:
“Đúng là hành hạ người ta mà...”
Hắn nghe thẩy thì bật cười, xoa đầu nàng rời đi:
“Ở nhà ngoan ngoãn.”
Nàng cũng đâu phải trẻ con.
Nhưng lễ tế thần thực sự là một ngày trọng đại. Kể từ khi đoán được ý đồ của Lã gia, Cẩm Y vệ căng thẳng khác thường. Đại lễ hôm nay đã huy động gần như hơn nửa quân số Cấm vệ quân, số còn lại đều ở trong thành, ở phủ chẳng còn mấy ai ngoài một vài tiểu đội thị vệ tuần phủ và một số hạ nhân khác. Y nhắc nàng cũng phải. Chắc chắn nàng cũng đã nằm trong tầm ngắm rồi. Lam Lễ không còn ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644674/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.