Buổi thượng triều định mệnh hôm ấy, Oanh Thời đi cùng Tử Nguyệt. Nàng cũng là nhân chứng nhưng vì thân phận không cho phép nên chỉ đứng đợi ở ngoài điện, đợi có lệnh thì vào. Oanh Thời cùng một tên thị vệ khác đứng canh tựa vào cây cột của cửa lớn. Nàng ngắm nhìn ngơ ngẩn những lớp mây khẽ khàng trôi theo từng đám. Hoàng triều rộng rãi nhưng lại khiến lòng người dấy lên nỗi buồn thăm thẳm, vô tận. Cái lạnh lẽo vô hình như đang giày xéo từng chút một tâm trạng vốn đã có chút căng thẳng của Oanh Thời. 
Không biết đã đợi được bao lâu, bỗng trong điện vang lên “bộp” một tiếng lớn. Tiếng quát tháo của Hoàng Đề oang oang bên tai. Oanh Thời giật mình thảng thốt, cứng người như tượng đá không dám thở mạnh như thể người đang bị quát nạt là nàng. 
“Ngươi giỏi lắm! Dám đối kháng với trẫm!” 
“Bệ hạ bớt giận.”-Các quan thần đồng thời hô. Chẳng biết có mấy kẻ nói thực lòng. 
“Người đâu! Đem hắn ra đánh bốn mươi trượng cho trẫm! Không coi phép tắc ra gì! Bãi triều.” 
Oanh Thời nghe vậy thì hoảng hốt, nàng ngoảnh lại định lén nhìn xem ai thì thấy Tử Nguyệt đi ra, theo sau là hai tên thi vệ cao to lực lưỡng. 
Tại sao lại là Tử Nguyệt thế này? Rõ ràng là công thần vạch tội tham quan kia mà!? Lão Hoàng Đế lên cơn gì thế. Oanh Thời vội chạy theo sau thì Tử Nguyệt đáp lại nàng bằng ánh mắt sắc lẹm. Hắn đang ra lệnh nàng không được phép đi theo hắn. 
Tại sao hắn lại phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644673/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.