Khi Tiêu Vũ Lạc cảm thấy đã ăn no, chớp chớp mắt, bộ dáng hận không thể lập tức phóng đi thả diều, nhanh nhảu nói: “Tuấn, ta ăn no rồi, ngươi thì sao?”
Nhan Tuấn biết là hắn chờ không kịp, săn sóc nói: “Ta cũng no rồi, Vũ Lạc, chúng ta đi thôi.” Nhan Tuấn gọi tiểu nhị tới thanh toán bạc xong liền kéo Tiêu Vũ Lạc rời Ất Vị các.
“Hảo, ha hả, đi thả diều thôi. Tuấn, hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời nha.”
Nhan Tuấn liếc nhìn Tiêu Vũ Lạc, nói: “Đúng vậy, ánh nắng rực rỡ, trời sáng mây trong, gió xuân phong nhẹ thổi. Hôm nay rất thích hợp đi thả diều. Bất quá ta nghĩ có người cảm thấy hôm nay là ngày đẹp trời hẳn là còn nguyên nhân khác mới đúng ~~~”
Nhan Tuấn nói trúng tâm đen, nguyên nhân lớn nhất khiến Tiêu Vũ Lạc cao hứng là vì nguy cơ bị bức hôn của hắn đã được giải trừ.
Nhan Tuấn mang Tiêu Vũ Lạc thả diều cả buổi chiều, chạy chạy dừng dừng. Hai người đều ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, Tiêu Vũ Lạc chưa từng vui vẻ như vậy. Buổi tối Nhan Tuấn ở Thấm Tương Uyển vì hắn làm tiệc tiễn biệt. Tiêu Vũ Lạc nghĩ thầm gặp được Tuấn thật tốt, Tuấn ôn nhu săn sóc, hơn nữa lớn lên lại tuấn mỹ như vậy, còn nói thích mình. Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy có lẽ là một lựa chọn không tồi, nhưng mình còn chưa hiểu được cảm giác thích này. Hắn thích Tuấn, nhưng có giống thích của Tuấn không? Hắn không rõ, cho nên thẳng đến khi rời đi hắn đều không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7322/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.