Lúc này, mặt trời đã lên cao, đúng lúc dùng ngọ thiện. Nhan Tuấn nhìn trời, nói: “Vũ Lạc, lúc này cũng giữa trưa rồi, ngươi đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm.”
“Ân, đúng nha, chúng ta đi thôi, ăn cơm xong lại đi thả diều.”
Nhan Tuấn mang Tiêu Vũ Lạc đi tới tửu lâu lớn nhất Khuynh Nhật Thành – Ất Vị Các, vừa vào cửa liền có tiểu nhị đến chào: “Hai vị khách quan, bên này thỉnh, xin hỏi muốn dùng món gì?”
“Vũ Lạc, muốn ăn gì?”
“Ân~~~ dùng mấy món chiêu bài ở đây đi.”
“Hảo, tiểu nhị, mang món ăn chiêu bài của các ngươi lên, mang thêm một bình Nữ nhi hồng thượng hạng.”
“Hảo, khách quan chờ chút.” Tiểu nhị nhanh chóng rời đi, lát sau, rượu và thức ăn được bưng lên. Hai người ăn vừa nói vừa cười, lúc này có người đi vào cửa, Tiêu Vũ Lạc thấy người đến thì đột nhiên cúi đầu, thầm nghĩ: Ai nha, thảm rồi, hình như lão cha đã biết ta ở Khuynh Nhật Thành, phái người đến bắt ta về, ô ô ~~~.
Nhan Tuấn thấy sắc mặt Tiêu Vũ Lạc xấu đi, vội hỏi: “Vũ Lạc, ngươi làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy.”
“Cái kia, Tuấn, lão cha ta biết ta ở đây rồi, phái người tới bắt ta về. Ngươi nhìn bên kia, cái người mặc trường bào lam sắc kia, bên hông đeo một thanh ngân kiếm chính là người cha ta phái tới. Gã là thiếp thân hộ vệ của ta, nhưng thực ra gã thay lão cha giám thị ta. Lần này đào hôn ta thật vất vả mới lừa gã chuồn ra, hiện tại khẳng định là tới bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.