Sáng hôm sau, sau khi Nhan Tuấn rửa mặt chải đầu xong liền đi Tín Ân khách ***. Tới Tín Ân khách *** rồi, Nhan Tuấn hỏi chưởng quầy: “Chưởng quầy, xin hỏi Tiêu Vũ Lạc ở phòng nào?”
” Yêu, đây không phải Nhan lão bản sao? Ngài tìm vị Tiêu công tử kia a. Hôm qua Tiêu công tử có dặn ta sáng nay sẽ có người tìm hắn, kêu ta chờ, không ngờ được chính là Nhan lão bản ngài a. Tiêu công tử ở phòng chữ thiên thứ nhất, ta nghĩ hiện tại có thể còn chưa dậy đâu, ta gọi A Phúc mang ngài lên.”
Chưởng quầy nói xong liền quay đầu quát tiểu nhị: “A Phúc , ngươi mang Nhan lão bản đến phòng chữ thiên thứ nhất.”
A Phúc vội vàng đáp lời: “Tới đây, Nhan lão bản, bên này thỉnh.”
“Nga, hảo, vậy phiền toái rồi.” Nhan Tuấn nói xong cùng A Phúc đi lên lầu.
Tới trước cửa phòng, A Phúc khom người, cung kính nói: “Nhan lão bản, chính là nơi này, xin ngài cứ tự nhiên đi, tiểu nhân cáo lui trước.”
Nhan Tuấn vừa muốn gõ cửa đi vào,đã bị Tiểu Quả từ một cầu thang khác gọi lại: “Nhan lão bản, ngài tìm Thiếu gia nhà ta a. Lúc này Thiếu gia nhà ta phỏng chừng còn đang ngủ, có muốn ta giúp ngài vào đánh thức Thiếu gia hay không?”
“Không sao, cho hắn ngủ đi. Ta vào chờ hắn được rồi, ngươi xuống trước đi.”
“Vậy cũng tốt, ta đi trước kêu tiểu nhị chuẩn bị một chút tảo thiện.”
Nhan Tuấn đẩy cửa vào, nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc ôm chăn, mặt đang hướng vào trong ngủ say, một cái chân trắng nõn thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7317/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.