51.
Một lần nữa mở mắt, tôi thấy chính mình đang lơ lửng trong không trung, chân không chạm đất.
52.
Tôi nhìn thấy thi thể đã bị cháy xém của mình, trái tim co lại từng đợt.
53.
Đừng hỏi vì sao tôi biết đó là thi thể của mình, bởi vì chiếc đồng hồ trên tay tôi là hàng định chế và cũng là món quà cuối cùng mẹ để lại cho tôi.
54.
Hành khách trên chuyến xe du lịch đó, không một ai sống sót.
55.
Tôi nhìn nhân viên cứu hộ vất vả di chuyển từng thi thể đi, tâm tình không khỏi có chút vi diệu.
56.
Tôi không thể ngờ được rằng bản thân không chết vì bệnh tật, mà lại chết vì tai nạn.
57.
Cảnh sát xác nhận danh tính của từng thi thể một, cuối cùng là gọi điện thoại cho người nhà đến nhận thân nhân.
58.
Tôi thầm nghĩ, tôi làm gì còn thân nhân chứ?
Chỉ còn mình anh thôi.
59.
Một vị cảnh sát cầm trong tay điện thoại của tôi, mở màn hình lên. Đại khái là khi chiếc xe bị nổ, điện thoại bị trượt khỏi tay tôi cho nên chỉ bị trầy xước một chút thôi.
Đừng hỏi vì sao nó có thể sống sót, tôi cũng không biết.
60.
Cũng không hẳn là bị trầy xước, tôi nhìn điện thoại vào điện mình một chút.
Thảm không nỡ nhìn.
61.
Vị cảnh sát nọ lướt đến danh bạ trong điện thoại của tôi. Cậu ấy có vẻ khá kinh ngạc, bởi vì danh bạ của tôi chỉ lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-yen-ha-co/3350357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.