1.
Bác sĩ nói, bệnh trầm cảm của tôi lại nặng thêm rồi, tôi bị ung thư não giai đoạn cuối, nhưng bản thân lại chẳng muốn điều trị gì cả, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được 3 tháng.
2.
Tôi trở về biệt thự ở Giang Thành, căn biệt thự rộng lớn như thế hiện tại chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Tôi biết, Kỳ Ngôn hẳn là đang ở chỗ của Thẩm Tinh.
3.
Tôi qua loa chuẩn bị bữa tối cho chính mình, rồi lại không nhịn được mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh ấy.
【Quý Kiều Thanh: Bao giờ anh về?】
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể.
Tôi cũng quen rồi.
4.
Đầu tôi nặng trĩu, lôi ra từ ngăn kéo trong tủ bên giường lọ thuốc giảm đau.
5.
Tôi nhìn thấy phía dưới lọ thuốc là tờ giấy chẩn bệnh, phía trên viết to sáu chữ: “UNG THƯ NÃO GIAI ĐOẠN CUỐI”.
Tôi cười khổ, sau đó vò tờ giấy ném vào thùng rác ở kế bên.
6.
Ngày hôm nay tôi có lịch đi quay phim, chậm chạp từ giường rời xuống, vệ sinh cá nhân rồi đến đoàn phim.
Tôi mỉm cười chào hỏi nhân viên công tác trong đoàn phim, mọi người cũng thân thiện chào lại tôi.
7.
Trạng thái ngày hôm nay của tôi quả thực không tốt, liên tục bị NG, tôi thấy sắc mặt của đạo diễn cứ mỗi lúc một trầm xuống.
Chị Dương cúi đầu xin lỗi đạo diễn, tôi cũng học theo bộ dáng của chị mà xin lỗi ngài ấy.
Quên nói, chị Dương là người đại diện của tôi, Lý Huyền Dương.
Tâm trạng của đạo diễn có vẻ dịu đi một chút, ngài ấy bảo tôi đi nghỉ ngơi đi.
8.
Chị Dương hỏi tôi ngày hôm nay có chuyện gì sao, tôi qua loa tìm lí do cho qua chuyện. Chị ấy vậy mà lại tin là thật, còn nói tôi cố gắng một chút, phim cũng sắp đóng máy rồi.
Cơn đau đầu từ đại não truyền đến, tôi uống thuốc giảm đau.
Chị Dương nhìn thấy thuốc trên tay, hỏi:
“Đó là thuốc gì thế?”
Tôi liền nói đây chỉ là vitamin C bình thường, dù sao tôi cũng là một diễn viên của phái thực lực, kĩ thuật diễn đương nhiên sẽ không tệ.
Chị ấy lại bị lừa.
Ngày hôm nay, tôi đã lừa chị Dương hai lần.
9.
2 giờ sáng, công việc cuối cùng cũng kết thúc, tôi từ đoàn phim trở về. Căn biệt thự hôm nay vậy mà lại có một chút ánh sáng, đáy lòng không hiểu sao xẹt qua một tia ấm áp.
Kỳ Ngôn anh ấy về rồi.
10.
Kỳ Ngôn là kim chủ của tôi, chuyện này hoàn toàn là một bí mật.
Anh nói, anh không muốn mọi người biết về mối quan hệ này.
11.
Tôi gặp anh lần đầu tiên trong tiệc đóng máy của đoàn phim «Hương Xưa», vừa nhìn một cái liền yêu thích đến tận xương tủy.
Đây đại khái gọi là nhất kiến chung tình đi?
Anh hình như cũng nhìn thấy tôi.
12.
Anh vậy mà lại là nhà đầu tư của bộ phim «Hương Xưa», lần thứ hai gặp lại anh, anh trực tiếp nói muốn bao nuôi tôi. Tôi không suy nghĩ, đồng ý.
Nhưng lại chưa từng nghĩ, chỉ vì một lần không suy nghĩ này, mà tôi đã đánh mất cả một đời.
13.
Bộ phim «Hương Xưa» nổi lên, danh tiếng của tôi cũng theo đó mà hot dần.
14.
Kể từ ngày đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao anh lại coi trọng tôi. Sau này tôi mới biết, hóa ra vì tôi giống với ánh trăng sáng của anh.
Người ta vẫn thường hay gọi là thế thân ấy.
Chuyện cẩu huyết như vậy, thật sự lại xảy ra trên người tôi.
15.
Trong lòng lúc đó không rõ là tư vị gì.
Lần đầu tôi biết yêu, nhưng người tôi yêu lại chỉ xem tôi như thế thân mà nuôi dưỡng. Không cần nói cũng biết tôi đau lòng cỡ nào.
16.
Tôi bước vào trong biệt thự, ánh sáng len lỏi qua từng ngóc ngách, chiếu lên thân ảnh tinh tế đang ngồi trong phòng khách.
Anh ngồi ở nơi đó, quanh thân bao phủ khí chất của bậc vương giả, cao cao tại thượng.
Là một người mà cả đời này tôi có thể sẽ không với tới.
17.
Tôi biết anh rất đẹp, tôi nhìn gương mặt này của anh cũng đã bảy năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẫn không khỏi kinh diễm một phen.
Anh tựa như ngôi sao sáng trên bầu trời, còn tôi chỉ là một hạt cát bé nhỏ không đáng để tâm.
Anh lúc nào cũng đẹp đẽ như thế, hoàn hảo như vậy.
Chúng tôi cách nhau một khoảng trời thật lớn.
18.
Hôm nay Kỳ Ngôn trở về, anh nói, tôi hãy rời khỏi đây.
19.
Thẩm Tinh sẽ tới ở cùng anh, ngay trong căn biệt thự này, nơi chứa đựng tất cả những năm tháng chúng tôi bên nhau.
20.
Xong rồi, xong thật rồi.
21.
Tôi đã từng gặp Thẩm Tinh.
Cậu ấy một thân khí chất sạch sẽ lại đơn thuần, còn có chút ngây thơ. Khó trách lại khiến cho anh không thể dứt bỏ, nếu là tôi có lẽ tôi cũng sẽ giống như anh.
Tôi quả thực khá giống với cậu ấy.
Ngoại hình giống, đôi mắt giống, đến cả nốt ruồi hứng lệ cũng giống.
Thẩm Tinh rất tốt, cậu ấy đến giờ vẫn không hề biết đến mối quan hệ của tôi cùng Kỳ Ngôn.
22.
Anh nói, muốn giải trừ mối quan hệ của chúng tôi.
Anh còn nói, tôi hiện tại ở trong giới giải trí đã có một địa vị vững chắc, chúng tôi cũng không cần tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa.
23.
Tôi biết, anh là vì Thẩm Tinh.
Đã có lúc tôi ghen tị với cậu ấy, nếu như anh đối với tôi cũng thâm tình như vậy, tôi có thể sẽ hạnh phúc đến chết.
Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là những mộng ảo do chính tay tôi dệt nên.
24.
Tôi dọn sạch sẽ mọi thứ của chính mình trong biệt thự.
25.
Tôi đổi rèm sang màu trước đó, thay drap giường thành màu anh thích, cũng đổi luôn tủ quần áo.
26.
Tôi nhìn lại phòng ngủ mà trước đây tôi từng cùng anh “mây mưa” kịch liệt, chỉ biết mỉm cười chua xót.
Đầu lại đau rồi, ngày càng nặng trĩu.
27.
Tôi từng nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày anh thật sự yêu thích tôi, kiên trì thêm một chút, cũng cố chấp thêm một chút.
Cuối cùng, tôi tự biến mình thành trò hề trong cuộc đời của bản thân.
28.
Tôi quay đầu lại nhìn căn biệt thự tôi ở bảy năm, trái tim đột nhiên âm ỉ lên từng hồi.
Đã lâu rồi, tôi không có cảm giác như vậy.
29.
Mọi thứ cũng nên kết thúc ở đây rồi.
Kể cả tình yêu, kể cả kí ức.
30.
Tôi không oán ai, cũng không hận người nào. Chỉ hận chính mình quá ngu ngốc rồi.
Ngu ngốc đến nỗi, đoạn tình cảm bảy năm kia làm thế nào cũng không dứt ra được.
Tôi muốn chôn vùi mọi thứ xuống đáy lòng, nhưng lại không nhịn được luôn suy nghĩ về nó.
Ngu ngốc.
Ngu ngốc đến đáng thương.
31.
Tôi chuyển về căn hộ ngày trước mẹ để lại cho tôi.
32.
Cơn đau từ đại não truyền lên, lượng thuốc giảm đau tôi uống cũng ngày một nhiều.
33.
Tôi lại bắt đầu thấy buồn nôn, thức ăn đi vào chẳng được bao nhiêu tất cả đều trở ra.
34.
Bộ phim tôi quay hôm nay đóng máy rồi, chị Dương nói muốn tôi tới tham gia tiệc đóng máy.
Tôi tùy tiện tìm một lí do thoái thác.
35.
Từ lúc tôi rời khỏi biệt thự đến hiện tại, cũng đã qua hơn một tháng.
Kỳ Ngôn vẫn không tìm tôi.
Thất vọng.
36.
Thị giác của tôi đã không còn như trước nữa, tôi nói với chị Dương tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Chị suy nghĩ một chút, đồng ý.
37.
Thính giác cũng suy giảm rồi.
38.
Thỉnh thoảng ngồi một mình, tôi lại nhớ những kỉ niệm cùng đoạn tình cảm bảy năm kia.
Hồi ức dù có đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tan thành mây khói.
39.
Tôi nhớ anh.
40.
Đầu đau như búa bổ, những cơn buồn nôn liên tục ập đến.
41.
Cả người tôi thoáng chốc gầy đi một vòng.
42.
Tôi cảm thấy được mình ngày càng tiêu cực.
Cuộc sống trước mắt tôi hiện giờ cũng chỉ còn lại một mảnh tối tăm.
Mệt mỏi, không muốn động.
43.
Tôi nhớ anh, thật sự nhớ anh.
Vì sao anh chưa tìm tôi?
44.
Tôi chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
45.
Anh là hồi ức tốt đẹp nhất trong kiếp này của tôi, là ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời mà tôi vĩnh viễn không thể chạm tới.
46.
Lại đau đầu nữa rồi, thuốc giảm đau cũng sắp hết.
47.
Tôi đột nhiên muốn đi du lịch, đến một nơi yên bình để ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp.
Tôi nghĩ, đó có lẽ là ước muốn cuối đời của tôi.
48.
Tôi đến Vân Nam, đi vào làng cổ Hòa Thuận của huyện Đằng Xung.
Nơi đó thật đẹp.
49.
Xe du lịch đột nhiên gặp tai nạn.
50.
Trước khi nhắm mắt, trong đầu tôi hiện lên gương mặt của anh.
Sau cùng, tôi vẫn muốn nói, tôi yêu anh.
Anh là chấp niệm lớn nhất đời này của tôi, cũng là điều tiếc nuối nhất của tôi.
Đoạn tình cảm bảy năm thanh xuân đó, chết rồi.
Tôi cũng chết rồi.