Nấu xong cơm trưa, Ân Chẩn liền lên lầu gọi người yêu xuống ăn cơm.
「 Cư Nhi, ăn cơm!」 Ân Chẩn nói với Đan Cư đang đọc sách,
「Dạ.」 Đan Cư liền đem sách nhét trở lại giá, đứng dậy cùng Ân Chẩn xuống lầu ăn cơm.
Ăn xong cơm trưa, Ân Chẩn liền bắt đầu tìm cách khiến Đan Cư lưu lại, cuối cùng…..
「 Cư Nhi…… Lưu lại được không……」 Ân Chẩn đáng thương hề hề nhìn Đan Cư
「…… Ngươi……」 Đan Cư hết nói,
Cậu không ngờ Ân Chẩn lại ra chiêu này! Thật sự là phải trợn tròn mắt nhìn nha!
Không còn cách nào, Đan Cư chỉ còn cách đáp ứng.
「 Được rồi! Anh sao lại thích khoa trương như vậy!」 Đan Cư có chút bất đắc dĩ nói,
「 Chỉ sợ em không ở lại thôi!」 Ân Chẩn phi thường thành thực nói, vẫn là bộ dáng chó nhỏ đáng thương
「 Anh đó!」 Đan Cư hết nói nổi, Ân Chẩn đắc ý nở nụ cười, ôm lấy Đan Cư,
「 Em đâu có chạy trốn, đâu cần ôm nhanh như vậy.」 Đan Cư nhìn Ân Chẩn ngạc nhiên,
「 Không phải, anh muốn ôm em!」 Ân Chẩn trẻ con nói,
「 Anh a!」 Đan Cư đành phải tùy ý Ân Chẩn mặc cho anh ôm,
Kỳ thật, này cứ coi như là một cái hạnh phúc nho nhỏ đi!
Sau đó, Đan Cư bảo Ân Chân chở mình vào thư viện nội thành, hai người đều tự đọc sách, tìm một chỗ ngồi ẩn mật, tựa vào nhau cùng nhau đọc sách, cứ thể mà lặng lẽ vượt qua cả một buổi chiều.
Buổi tối, Ân Chẩn và Đan Cư cùng nhau ăn xong buổi tối mới để cho Đan Cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-duy-na-tu/1318144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.