“Không không không phải, thằng bé không phải…”
“Em không phát hiện sao?” Kỷ Hiết Nhan tiếp tục động tác trên tay, không nhanh không chậm mở miệng, “Em người này, sẽ không nói dối.”
“Em… A!” Ngôn Sâm đột nhiên ngửa đầu, hai chân theo phản xạ kẹp chặt thắt lưng của Kỷ Hiết Nhan, đột nhiên bị khoái cảm khi cọ đến tuyến tiền liệt làm cho cậu khó có thể kiềm chế kêu thành tiếng, Kỷ Hiết Nhan dùng một tay khẽ vuốt khóe mắt ửng hồng của cậu, lại tăng nhanh thêm tần suất, liên tục dốc sức đỉnh vào vị trí nào đó.
Ngôn Sâm muốn nhịn xuống, nhưng bên trong khoái cảm như từng làn sóng thủy triều cuồn cuộn mà đến, muốn cậu không lên tiếng căn bản là không thể, vừa kêu vài tiếng vừa xấu hổ cắn chặt môi, quá dâm đãng.
Ngôn Miểu còn đang ở bên phòng ngủ cách vách.
“A Nhan, ừ a… Anh, tha cho em đi…”
Kỷ Hiết Nhan không nói tiếp, hai tay nắm chặt lấy cái mông của Ngôn Sâm, cứ như vậy cắm vào cho đến khi cậu bắn ra.
Đôi chân quấn quanh thắt lưng Kỷ Hiết Nhan từ từ thả lỏng, cuối cùng vô lực buông xuống, Ngôn Sâm nước mắt đầy mặt, tiếng khóc đều rất nhỏ. Cũng không phải sợ bị nghe thấy, mà là thực sự không còn khí lực.
Kỷ Hiết Nhan rất hưởng thụ mười mấy giây ngắn ngủi khi Ngôn Sâm cao trào kia, cậu cắn rất chặt, đặc biệt thoải mái. Vật chôn tại nơi sâu của hắn bất động, chờ Ngôn Sâm chậm rãi hồi sức, liền nắm lấy eo của cậu, nhẹ nhàng đưa đẩy: “Miểu Miểu là con của anh sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-bach-cot-tinh/1318314/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.