Ngôn Sâm gửi tin nhắn cho Kỷ Hiết Nhan, hỏi hắn: Anh đã ngủ chưa?
Hai phút sau, Kỷ Hiết Nhan gọi điện thoại tới: “Làm sao, nhớ tôi rồi?”
Ngay trước mặt con trai, Ngôn Sâm không dám trả lời bừa, quy củ nói: “Miểu Miểu nói nhớ anh, muốn mời anh tới…”
“Chú Nhan ơi!” Ngôn Miểu hưng phấn lại gần gọi, “Con nhớ chú! Chú tới nhà của con ngủ đi! Ngày mai con không có đi học, chúng ta cùng ăn sáng cùng chơi cờ cùng vẽ vời, có được không ạ?”
“Được.” Kỷ Hiết Nhan cười cười, lại thấp giọng hỏi Ngôn Sâm, “Cậu thì sao, có nhớ tôi không?”
Ngôn Miểu cướp lời đáp: “Nhớ! Nhớ cực kỳ! Chú Nhan chú mau tới!”
“Được, chờ chú năm phút đồng hồ.”
Ngôn Sâm cũng không kịp thẹn thùng, nghe nói như thế liền cuống lên: “Năm phút tới cái gì, anh chạy xe chậm một chút.”
Kỷ Hiết Nhan dừng một chút, nói: “Vậy thì mười lăm phút.”
Ngôn Sâm trở về phòng đổi bộ đồ ngủ. Quần áo mới vừa mặc trên người là của mấy năm trước, kiểu cũ, tay áo còn có chút xù lông, chỉ là mặc vẫn rất thoải mái, nên cậu mới không nỡ bỏ.
Ngôn Miểu thấy cậu thay quần áo, cười khanh khách vài tiếng, khen cậu: “Ba ba, ba mặc đồ này trông thật đẹp mắt.”
Ngôn Sâm cười cười. Bộ áo ngủ này là sau đó cậu cố ý đi mua, cùng kiểu với bộ kia cậu mua cho Kỷ Hiết Nhan, chỉ là khác màu.
Đúng là đẹp, giá tiền càng đẹp hơn.
Làm cho Ngôn Sâm đau lòng chừng mấy hôm.
Kỷ Hiết Nhan mang theo đồ ăn khuya đến, ba người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-bach-cot-tinh/1318313/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.