Hai người hồ nháo trên giường một lúc lâu, thân thể Ngôn Sâm đặc biệt mẫn cảm, Kỷ Hiết Nhan tùy tiện chạm thử cậu liền mềm nhũn, lại dây dưa mấy lần, cậu đã thành một bãi xuân thủy.
Kỷ Hiết Nhan tận hứng cực kỳ.
Sau khi xong việc, Kỷ Hiết Nhan hài lòng tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, Ngôn Sâm mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu thấy drap giường vô cùng ngổn ngang, có vài chỗ ẩm ướt đặc biệt rõ ràng.
Ngôn Sâm hết sức lúng túng ngượng ngùng, kéo drap giường xuống, còn chưa kịp trải cái mới, đã bị Kỷ Hiết Nhan đột nhiên đi ra từ trong nhà tắm ôm ngang lên.
Ngày hôm nay Kỷ Hiết Nhan đặc biệt phấn khởi, làm đi làm lại đến buổi trưa mới chịu thả Ngôn Sâm ra khỏi nhà tắm.
Ngôn Sâm lấy quần áo ra từ trong tủ quần áo, xoay người đưa cho hắn, do dự nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy… Làm nhiều, không tốt cho thân thể.”
“Không tốt sao?” Kỷ Hiết Nhan một bên mặc quần áo, một bên nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Ngôn Sâm đỏ mặt lên, nói: “Em đi làm bữa trưa.”
Cơm nước xong, Ngôn Sâm thu dọn bát đũa, đi vào nhà bếp.
Kỷ Hiết Nhan khoanh tay, dựa vào cửa nhìn Ngôn Sâm rửa chén. Ngôn Sâm biết ánh mắt Kỷ Hiết Nhan vẫn luôn đặt trên người mình, một giây cũng không di dời, cũng không biết đang nhìn cái gì, là đang nhìn eo của cậu sao? Gần đây khẩu vị của cậu khá lớn, ăn nhiều hơn so với trước đây, hình như mập lên mấy cân. Ngôn Sâm cúi đầu, lấy hơi hóp bụng, lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-bach-cot-tinh/1318310/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.