“A Nhan, thức dậy đi, A Nhan…”
Kỷ Hiết Nhan cau mày trở mình, cả người co vào trong chăn.
Ngôn Sâm vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt của Kỷ Hiết Nhan: “Dậy ăn sáng nè.”
“Không ăn.” Trong giọng nói Kỷ Hiết Nhan tràn đầy ghét bỏ, “Đồ ăn chỗ này thật quá dở.”
Ngôn Sâm tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay có bánh bao thịt.”
Kỷ Hiết Nhan bỗng chốc ngồi dậy: “Có thật không?”
Ngôn Sâm cười híp mắt nhìn hắn: “Thật.”
“Ở đâu ra?”
“Em mua.” Ngôn Sâm vẫn là cười, “Còn có sủi cảo tôm.”
Kỷ Hiết Nhan uống cháo cải xanh mười mấy ngày, nghe Ngôn Sâm vừa nói như thế, thèm ăn cực kỳ, cấp tốc xuống giường rửa mặt. Ngôn Sâm nhìn hắn mặc áo khoác bông cùng giày bông, chờ đến khi Kỷ Hiết Nhan đứng dậy, Ngôn Sâm lại mang cho hắn khăn quàng cổ và găng tay.
Kỷ Hiết Nhan nâng hai cái tay cau mày.
Ngôn Sâm thấy hắn được bọc kín mít từ đầu đến chân, không nhịn được cười: “Chú ý giữ ấm, cẩn thận kẻo bị nứt da.”
Kỷ Hiết Nhan còn đang suy nghĩ, ở trong phòng mà mặc như vậy cũng quá lố. Nhưng sau đó đã bị Ngôn Sâm dắt tay, ra ngoài.
Hai người núp trong sơn động nhỏ sau núi ăn điểm tâm.
Kỷ Hiết Nhan ngồi trên đống cỏ bị đóng băng, trực tiếp lạnh run người, Ngôn Sâm dùng đũa xài một lần đút sủi cảo tôm vào trong miệng hắn, nhịn cười nói: “Đừng run.”
“Anh lạnh!” Kỷ Hiết Nhan lườm cậu một cái, nuốt thức ăn trong miệng xuống, tiếp theo lại run, vừa run vừa oán giận, “Những ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-bach-cot-tinh/1318309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.