Trên mái lầu các cao nhất của Phủ Trấn trưởng. Một nữ tử che mặt vận váy dài tím nhạt đang lặng lẽ đứng đó, thân hình yểu điệu như cành liễu trong gió. Chất lụa mỏng manh của chiếc váy ôm sát lấy từng đường cong hoàn mỹ, quyến rũ mê người, tôn lên vẻ đẹp kiều diễm khiến bất kỳ ai thoáng nhìn qua cũng phải ngẩn ngơ.
Nữ tử ấy không ai khác chính là Tuyết Khuynh Thành.
Nàng đứng yên bất động, tay trái đặt nhẹ lên lan can gỗ, mái tóc đen dài óng ả như suối mây khẽ bay theo gió, vài sợi lòa xòa trước trán càng làm nổi bật làn da trắng mịn đến gần như trong suốt.
Nàng đang nhìn xuống khung cảnh tưng bừng náo nhiệt dưới quảng trường, nơi võ đài vẫn còn vang vọng tiếng reo hò chúc mừng, ánh mắt trong veo như băng tuyết lại mang chút mờ mịt khó hiểu.
“Tại sao khi hắn sử dụng chiêu thức kia ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy, giống với cảm giác mà ta nhìn thấy cục thạch đầu lúc trước?”
Lúc trước nàng tranh giành cục thạch đầu cũng vì cảm nhận được sự quen thuộc phát ra từ nó - một thứ ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong người, như lời thì thầm từ một ký ức xa xôi mà nàng không thể nắm bắt. Nhưng Trần Tình lại nhất quyết không bán, nàng cũng đành thôi.
Đến lúc này, Trần Tình lại sử dụng một vũ kỹ kinh khủng, khí tức phát ra khiến nàng cảm nhận còn thêm thân thuộc, mãnh liệt hơn, khiến nàng không sao hiểu được. Lòng dâng trào bao nghi vấn rối ren.
Nếu Trần Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-tram-thuong-khung/5052689/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.