Trần Tình kéo lê thân thể nặng nề đi suốt trong đêm, lúc này hắn nhìn thấy bìa rừng phía xa, khóe môi khẽ nhếch, cười yếu ớt.
"Cuối cùng cũng thoát rồi."
May mắn thay, lũ hung thú đều kéo đến chỗ Sói Vương, nhờ vậy, hắn đi suốt đêm mà không gặp phải nguy hiểm.
Tới khi ra được bìa rừng, gương mặt hắn trắng bệch, đôi môi khô khốc. Vết thương trên thân vẫn rỉ máu, nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Hắn dựa lưng vào gốc cây, yếu ớt lẩm bẩm: "Aiz... cuối cùng cũng không cố gắng nổi nữa..."
Hắn ngã gục xuống nền cỏ ẩm ướt, miệng vẫn lẩm bẩm: "Gia gia ta xin lỗi…”
Cùng lúc đó, trong khu rừng phía trên, xuất hiện một thiếu nữ như bước ra từ tranh. Nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Mái tóc đen nhánh buông dài, da trắng mịn như tuyết. Đôi mắt trong veo như hồ thu, vừa nhìn đã khiến người khác quên thở.
Nàng mặc y phục lam nhạt, viền bạc, mỏng nhẹ như sương. Từng cử động đều toát ra khí chất thanh thoát, cao quý. Gió thổi qua, tà áo lay nhẹ, hương thơm phảng phất khiến lòng người mê say.
Hôm qua, nàng lén gia gia ra ngoài đi chơi, ai ngờ khu rừng kia nhiều sương mù đến vậy khiến nàng bị lạc. Khi màn đêm buông xuống, nàng đành trèo lên một cây cổ thụ to, định nhắm mắt nghỉ tạm.
Tuy nhiên, nửa đêm nàng bị giật mình bởi tiếng đánh nhau, dường như là cuộc chiến giữa một bầy sói với một người nào đó. Sau đó, những tiếng gầm rống điên cuồng vang lên, thú dữ cắn xé nhau loạn xạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-tram-thuong-khung/4943617/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.