Dưới vực sâu, vài phút trước, sương mù đậm đặc đang lượn lờ bỗng nhiên tản đi. Một khe nứt không gian đột nhiên mở ra, từ trong đó bước ra một lão già trông hơi chật vật.
Râu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm như lão ăn xin, nhưng lại mang theo khí tức bức người, trong mắt còn ánh lên vẻ ngạc nhiên.
“Lại đi tới loại địa phương này?” lão già đó lẩm bẩm một câu.
Thiên địa dường như cảm ứng được sự xuất hiện của lão. Lập tức từng đợt run rẩy dữ dội truyền ra, bầu trời chợt tối, mặt đất nứt toác thành từng rãnh trời sâu hoắm, vài ngọn núi xa xa cũng rơi vãi đất đá ầm ầm. Quang cảnh khắp nơi như rơi vào ngày tận thế.
Ngay kế bên chỗ lão già đó vừa xuất hiện, một vết nứt không gian nhỏ cũng hiện ra, bên trong tỏa ra khí tức kinh người, xen lẫn sát khí nồng đậm.
“Vậy mà lại theo tới! Đúng là bám dai như đỉa!”
Nói xong, lão hai tay bắt ấn, đánh ra từng ký tự cổ xưa bay vào vết nứt kia.
“Phong!” Lão hét lớn
Không gian bốn phía bỗng trở nên cứng cáp. Vết nứt kia không còn mở rộng nữa, đang dần thu hẹp lại. Bên trong vang lên tiếng gào phẫn nộ:
“Hoàng lão quái! Ngươi vậy mà có thể phong cấm không gian!? A a a... ngươi chờ đấy! Có ngày ta sẽ tìm được ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn!”
“Chờ ngươi còn sống thoát khỏi không gian bạo loạn rồi tính tiếp! Hoàng lão quái cười hắc hắc, đáp lại.”
Lúc này, vết nứt đã hoàn toàn khép lại, nhưng bầu trời vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-tram-thuong-khung/4943612/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.