Có Tạ Hàm Yên xuất hiện, cả sự tình trở nên hợp lí hơn rất nhiều. Nhóm thợ mộc nhớ lại, Nam đại nhân kia ở Tây Nam suốt một thời gian dài, ít cũng phải hơn nửa năm, thường xuyên xun xoe bên Tạ Hàm Yên, nàng nói gì nghe nấy, cung cung kính kính, hoàn toàn không giống một đại quan triều đình. Ngược lại, Tạ Hàm Yên luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Nam Phi, vẫy đến liền đến phất đi liền đi, ngay cả quân đội các bộ tộc Tây Nam cũng trộm nói hắn mờ mắt vì sắc, uất ức như chó.
Mộ Thành Tuyết đại khái đã nhìn ra chân tướng. Khi xưa Tạ Hàm Yên là đệ nhất mĩ nhân nơi Vương thành, người ái mộ nàng chắc chắn không chỉ có mình Lư Quảng Nguyên. Hắn chưa thấy vị Nam đại nhân kia bao giờ, nhưng qua lời kể của thị vệ và nhóm lão thợ mộc, đối phương có dáng người thấp bé, tính tình chất phác, tư chất bình thường, không gì xuất chúng, ở bên cạnh một đám quan to hiển quý e là sẽ lập tức chìm nghỉm, cho nên dù mang lòng mến mộ, cũng chỉ dám nhìn từ đằng xa, không có can đảm, lại càng không có khả năng đến gần mĩ nhân. Mãi đến khi Tạ gia sụp đổ, hắn mới có cơ hội tiếp cận Tạ Hàm Yên lần đầu tiên.
Tâm nguyện nhiều năm được đền đáp, thái độ phục tùng Tạ Hàm Yên tuyệt đối của Nam Phi coi như không khó hiểu, nhưng đến mức tình nguyện dốc toàn nhân toàn tiền toàn lực để xây miếu cho tình địch của mình, bất chấp cả luật pháp Đại Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586519/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.