"Lăng Húc... Lăng Húc đâu!"
Đây là câu nói đầu tiên của Giang Nam Đấu sau khi tỉnh lại.
"Đại ca đổ bệnh, không thấy đâu mấy ngày rồi." Giang Lăng Phi ngồi xổm bên giường, "Thúc phụ tìm hắn có việc gấp sao?"
"Bệnh, hắn thì bệnh cái gì, hắn, khụ khụ, hôm đó chính hắn lén lút ra tay đả thương ta, nghịch tử, đúng là nghịch tử!" Giang Nam Đấu bệnh nặng chưa lành, thân thể suy yếu, nói chuyện còn đứt quãng, Giang Lăng Phi dán tai lại gần mãi mới nghe ra lời tố giác này, cau mày nói: "Là đại ca?"
"Ta thấy rất rõ." Giang Nam Đấu muốn ngồi dậy, lại thấy tay chân cứng ngắc, toàn thân đau nhức kịch liệt. Hắn cả đời luyện võ, dĩ nhiên nhận thức được tình trạng của mình, sợ là sinh hoạt thường ngày sau này cũng không thể tự lo liệu, chẳng khác nào một phế nhân. Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt không khỏi lăn xuống bên gối, hắn ráng nắm lấy tay Giang Lăng Phi, run giọng nói: "Ta biết cái hắn muốn là gì, Lăng Phi, tuyệt đối không thể để, không thể để Giang gia rơi vào tay tên nghịch tử đó!"
"Được, ta sẽ cẩn thận bàn bạc lại với Ngũ thúc." Giang Lăng Phi vỗ vỗ tay hắn, trấn an, "Thúc phụ đừng quá tức giận, hiện tại dưỡng sức quan trọng nhất."
Giang Nam Đấu há miệng thở dốc, môi khô nứt nẻ rướm máu. Nói được xong những lời kia, hắn đã mất hết tám chín phần khí lực, thân mình mềm nhũn, lại tiếp tục mê man.
Mai Trúc Tùng ở bên nói: "Tam thiếu gia đừng lo, tỉnh lại được là dấu hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586489/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.