Giọng điệu của Giang Nam Chấn có chút tức giận, người áo đen cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ bỏ khăn che mặt xuống, quen thuộc rót cho mình một chén trà, bình thản nói: "Nếu không phải ta trộm sổ sách, xé vài trang giấy kia đi uy hiếp Từ Dục, thì làm gì có chuyện Quý Yến Nhiên sẽ chịu điều binh đến bao vây thành Kim Phong nhanh như thế? Ngũ gia không biết chứ, lúc ấy đã có đến mười bảy mười tám chưởng môn nghe theo lệnh của Lê Thanh Hải, âm thầm đến thành Đan Phong, thiếu điều chờ Võ lâm minh trực tiếp ra lệnh nữa thôi."
Giang Nam Chấn hừ lạnh một tiếng, lại nghĩ lần này mình lấy được chức Chưởng môn đúng là nhờ có đối phương, nên cũng không nói thêm, chỉ cảnh cáo về sau không được mạo hiểm như vậy nữa.
Người áo đen lại hỏi: "Huyết Linh chi thật sự hữu hiệu như vậy sao?"
"Phải." Giang Nam Chấn cũng đi đến cạnh bàn, "Lần đầu tiên nhìn thấy đám linh chi ấy, từng khóm từng khóm đỏ tươi mọc giữa một núi thây biển máu, mùi hương thì nồng, ta còn tưởng kịch độc vô phương cứu chữa, ai ngờ lại là một vị thuốc cứu mạng tốt thế."
"Quân của Lư gia cả đời trung dũng, làm gì có chuyện thi cốt lại sinh ra độc vật hại người." Người áo đen đặt chén trà xuống, như hồi tưởng lại quá khứ, thở dài nói, "Tướng quân chết oan như vậy mà vẫn muốn giúp người của Lý gia. Nhưng đám vong ân bội nghĩa kia thì sao, có nghĩ tới tướng quân một khắc nào không? Nếu trong lòng có chút áy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586488/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.