Hộp cơm kia là loại hộp gỗ sơn đỏ thường thấy trong sơn trang, Quý Yến Nhiên tiện tay cầm lên vốn là hành động vô tâm trong lúc nói, không nghĩ đến việc cẩn thận kiểm tra qua làm gì. Giây lát hắn vừa buông xuống, đầu ngón tay đột nhiên tiếp xúc với một vật thể lạnh lẽo, chỉ thoáng qua tựa tuyết tan.
Con rắn nhỏ dài ba tấc với cái mào gà trên đầu đang nghển cao cổ, nhảy ra từ khe hộp như một tia chớp màu đỏ, hàm răng độc um tùm.
Vạt áo trắng như xé gió xông đến, Vân Ỷ Phong xuất thủ cực nhanh, Quý Yến Nhiên bị hắn xô đến lảo đảo lùi sau hai bước, lúc nhìn lại, rắn độc Tây Vực kia đã quấn quanh cổ tay trắng như tuyết của đối phương, cổ bị nắm chặt, nửa thân hoàn toàn không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể tức giận thè lưỡi giãy dụa, hàm răng không ngừng nhỏ ra đống dịch nhầy nhụa đỏ lòm.
Tiêu vương điện hạ còn chưa kịp quan tâm xem thứ dịch buồn nôn kia có độc hay không, Vân Ỷ Phong đã vươn tay ra nắm chặt lấy thấy thân rắn, "rắc" một tiếng bóp Hồng Chu Xà đến tan xương nát thịt, huyết dịch đen sì văng ra tung toé, mào gà kiêu ngạo cũng lập tức xìu xuống, ủ rũ nghiêng nghẹo trên đỉnh đầu, nát nhừ xụi lơ.
Vân Ỷ Phong vứt nó qua một bên, chống một tay lên bàn, ống tay áo trắng ngần theo đó trượt xuống, dính phải huyết dịch đen ngòm trên ngón tay, nhìn có chút gai mắt. Đuôi mắt phiếm hồng xinh đẹp hơi nhướn lên, liếc về phía Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586408/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.