Hứa gia hồi mới chuyển đến thành Vọng Tinh đã rất có vốn liếng, dân chúng đều bảo là nhờ bán hàng rong mà tích góp được tiền vốn, nhưng xem chừng lịch sử ra Bắc vào Nam làm giàu kia cũng chưa chắc đã là thật.
Vân Ỷ Phong hoài nghi: "Không phải là toán cướp khét tiếng nào đấy chứ? Dạng sau khi giết người cướp của thì lập nghiệp rồi chuyển đến một nơi không ai nhận ra mình, coi như thay hình đổi dạng sống một cuộc sống mới ấy?"
Nếu đây là sự thật, thì giống như hai người đã từng suy đoán trước đây, Thập Bát sơn trang rốt cục bị quan phủ tịch thu gia sản, Hứa Thu Bình vì vậy mà trở nên nghèo túng rồi chết đói đầu đường, hợp với lời miêu tả "oa oa bật khóc đòi đồ ăn".
Không có quá khứ, cứ như thể từ trên trời rơi xuống. Mười bảy năm trước, cả năm huynh đệ Hứa gia khi mới đến thành Vọng Tinh đều còn độc thân, luôn nói với người ngoài đó giờ bận bịu nên không để tâm đến chuyện xây dựng gia đình, song giờ nghĩ sâu xa hơn, thì còn chưa chắc bọn hắn vì bận kiếm ăn mà không lấy vợ sinh con, hay chỉ vì che giấu sự thật mà nhẫn tâm bỏ đi một đoạn quá khứ của chính mình.
Quý Yến Nhiên gõ gõ mặt bàn: "Hiện tại những người biết chuyện mà chúng ta có thể đến hỏi, chỉ có ba người."
Hứa lão thái gia vì kích động quá mức mà đổ bệnh bất tỉnh. Hứa Thu Thịnh tàn phế trên giường, hai mắt lờ đờ như cá chết, cả ngày chỉ biết ngây ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586407/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.