Trong toà sơn trang to lớn liên tục xảy ra chuỗi hung án ly kỳ, nghe qua có phần giống với thời gian ở Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong lúc trước.
Chỉ có điều, lần này Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên không phải người trong cuộc—hay chí ít là nhìn như không phải người trong cuộc.
Mà Hứa Thu Bình, người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự tình lần này, với khát vọng sống mãnh liệt, liền không ngần ngại vứt bỏ tác phòng lôi đình trước đây, ngay cả Nhị ca cũng hiếm khi đến thăm, chỉ một mực ngồi đợi trong trạch viện của mình, đến bữa thì ăn đủ định lượng, mặc dù có chút không muốn ăn vì sợ trúng phải kỳ độc nào đó, sợ rằng bài đồng dao kinh hoàng kia sẽ ứng nghiệm.
"Hứa ngũ gia." Đêm đến, Vân Ỷ Phong nói, "Hiện nay chỉ có mình ngươi mới cứu được Thập Bát sơn trang."
Hứa Thu Bình ngồi trên ghế, cả người lọm khọm không chút tinh thần, lời nói đầy lo sợ và bất an: "Đối phương là ai ta còn không biết, làm thế nào mới cứu được đây? Có tin tức gì về Tứ ca ta chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa, người của quan phủ vẫn đang tìm kiếm." Vân Ỷ Phong nói, "Đối phương hao tâm tổn ý tạo ra một trận mưa máu gió tanh trong toàn thành như vậy, hiển nhiên không thể nói là không có thù hận gì với Hứa gia. Việc buôn bán của Thập Bát sơn trang mấy năm gần đây đều do năm vị chưởng quỹ quản lý, Hứa lão thái gia không nắm rõ nhiều thứ nên Trương đại nhân chưa hỏi ra được gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586396/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.