"Một đứa trẻ đóng làm câm điếc, sáng tối chẳng mở miệng một lần;
Đông lạnh thấu xương gió lạnh nổi, đếm số con dê rồi vội về;
Một con đi đường không cẩn thận, rơi xuống vách núi ngã gãy chân;
Một con tham ăn đi lạc đường, vác cái bụng tròn không thể động;
Một con vụng về lại đần độn, không ăn cỏ chỉ kết dây thừng;
Một con tìm dê cái khắp nơi, máu chảy thành sông mất đi mạng;
Còn lại một con tuổi còn nhỏ, oa oa bật khóc đòi đồ ăn."
(*bài này đọc tiếng Hán còn có ít vần điệu, mình dịch ra thì mất sạch rồi...)
Đám trẻ con trong Thập Bát sơn trang tụ lại, cùng nhau đọc bài đồng dao một lần, trong đó có cả tiểu nha đầu đêm hôm trước, giống như những đứa nhỏ còn lại, nàng cũng rụt rè không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Quản gia Hứa phủ đứng ngây ngốc ở một bên, nghe những tiếng đồng thanh đầy non nớt mà đáy lòng phát run: "Chẳng lẽ là lời báo hiệu án mạng?"
"Đúng vậy." Vân Ỷ Phong nói, "Phân tích "đứa trẻ sáng tối không nói chuyện" sẽ ra một chữ "Hứa", hai câu đồng dao đã ứng nghiệm, việc phải làm bây giờ là mau chóng đón ba vị chưởng quỹ còn lại về nhà, tránh cho đêm dài lắm mộng."
(*sáng tối không nói chuyện → trưa nói chuyện → nói /讠/ + trưa /午/ → Hứa /许/)
Quản gia mặt mũi trắng bệch lên tiếng đáp: "Đã sớm đi mời về, tính ra thì hẳn sắp về rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa thấy ai, có lẽ nào... không không không, để ta phái thêm người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586395/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.