“Lão bà tử, nên thương lượng với lão phu”.
“Cái gì?” Đỗ Thất Nương trừng đôi mắt tam giác: “Ngươi gọi ta là lão bà tử?”
“Lão phu không gọi sai”.
“Còn không sai hả?”
“Ha ha, lẽ nào nên gọi ngươi là tiểu cô nương?”
“Xú lão đầu, ngươi biết không”. Đỗ Thất Nương nhíu mi mắt cụp xuống, quyết không chấp nhận đã già, rít lên: “Nữ nhân trung niên càng thành thục, càng có phong vận, càng...”
“Được rồi, không cần càng gì nữa”. Hoàng Sam quái khách cắt lời: “Lão phu không muốn cãi nhau chuyện này, ngươi về là biết?”
“Quay về?”
“Về tìm một tấm gương mà soi vào...”
“Được lắm, lão đầu đáng chết”. Đỗ Thất Nương càng nghe càng đau lòng, rít lên: “Lão nương liều với ngươi”.
Bà ta tuy không chịu thừa nhận đã già nhưng câu này cũng tự xưng lão nương.
Vốn định giết Thẩm Tiểu Điệp, giờ bà ta bị một tiếng lão bà tử chọc giận, ống tay áo đỏ phất mạnh, quét vào Hoàng Sam quái khách.
Đạo võ công kỳ dị vô vàn, ai ngờ được nhất thân công lực có thể vận lên hai ống tay áo.
Tay áo đỏ cứng như thép, lăng lệ kinh nhân.
“Đánh thì đánh, lão phu sợ ngươi chắc?” Hoàng Sam quái khách đảo người xuất chưởng.
Hai cỗ kinh lực va nhau trên không, nổ vang tựa sấm động trời quang, mặt đất mù mịt cát đá.
Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp há hốc miệng, kinh tâm động phách.
Cát bụi mù trời, hai thân ảnh một đỏ một vang quẫy lộn, tiếng ầm ầm vang động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-quang-han-khoi-thu-lau/2685658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.