Liễu Nhị Ngốc cười nói: “Làm gì mà đi vội như vậy?”.
“Vậy cũng không sao”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Đêm thu trời cao trăng sáng, công tử không thấy cảnh sắc thật hữu tình hay sao?”.
“Ừ, người thông minh không nên có hoài bão”. Liễu Nhị Ngốc cười nói: “Tại hạ chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, chỉ muốn ngủ mà thôi”.
“Giỏi thật” Thẩm Tiểu Điệp lườm nguýt: “Công tử cười tiểu nữ đấy à”.
“Không, không, những điều tại hạ nói là thật”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Ở thành Kim Lăng mọi người đều biết, Liễu Nhị Ngốc là thần ngủ nổi danh”.
“Có thật như thế không?”.
“Làm sao không thật?”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Tại hạ thường ngủ cả ngày ở trong căn phòng giản dị của mình”.
“Như vậy chẳng phải là thành Gia Cát tiên sinh ở Ngọa Long cương hay sao?”.
“Cũng giống thật”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Sau khi tỉnh dậy, tại hạ sẽ ngâm một bài thơ”.
“Thơ à? Thơ gì?”.
“Cô nương nghe tại hạ đọc đây”. Liễu Nhị Ngốc hắng giọng đọc:
Mộng dài ai sớm tỉnh
Đời ta ta biết ta
Yên giấc xuân am cỏ
Cửa sổ bóng câu qua
Giọng của y mang uể oải, mộng mị, bộ dạng như vừa với tỉnh dậy.
“Nhìn bộ dạng của công tử kìa, thật chẳng giống Gia Cát Lượng tiên sinh tí nào”.
“Đúng rồi, tại hạ đợi ròng rã mấy năm, mà chẳng có ai ba lần tới lều cỏ cả. Cuối cùng không chịu nổi tịch mịch, chỉ đành một mình xuất sơn”. Liễu Nhị Ngốc nói.
Thẩm Tiểu Điệp cười khúc khích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-quang-han-khoi-thu-lau/2685655/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.