Phải một lúc sau, đầu dây bên kia mới cất lời, đáp lại tôi:
“Bây giờ con mới nhớ ra mẹ sao?”
“Con xin lỗi…”
Do dự một hồi lâu, tôi ngỏ ý:
“Con với mẹ gặp nhau một lát được không?”
“Được thôi con gái”
Mẹ tôi đáp lại không chần chừ một giây nào hết, không để tôi phải nói tới câu thứ hai.
“10h tại quán ***** nhé”
......................
Một tháng xa cách, với tôi thì đó là con số quá dài, tôi chưa bao giờ rời khỏi vòng tay của cha mẹ lâu tới vậy, đây là lần đầu tiên.
Tôi vừa giận mà vừa nhớ họ, dù cho rời khỏi ngôi nhà đó, tôi đã sống thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng tất nhiên rồi, giữa con cái và cha mẹ luôn có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, sợi dây liên kết ấy khiến tôi tôi bỗng có cảm giác nhớ cái nơi mình đã ở đó suốt quãng thời gian dài đằng đẵng thưở thơ ấu. Đặc biệt là khi, vừa có một sự kiện lớn xảy ra trong cuộc đời tôi…
…
Tôi trang điểm nhạt, dùng lại những tông màu đã được đề ra từ đã lâu theo nhiều tiêu chuẩn, ý kiến khác nhau tổng hợp lại thành một công thức make up riêng cho người nhà tôi. Những màu son, màu má, những công thức mà tôi đã sớm quẳng nó vào tủ từ rất lâu rồi giờ đây lại lôi ra phủi bụi cho sạch rồi dùng lại. Đó là thứ màu tôi phải dùng từ những năm 16 tuổi cho tới khi tôi rời khỏi nhà họ Trương.
Lục lọi tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tuoi-18-khong-the-bi-lang-quen/2824102/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.