Câu hỏi này của Phùng Hân Hân quỷ quyệt thật, Dư Dục Sâm tạm thời bị kẹt không đáp lại được: "Gì mà... gì mà cảm xúc chứ, không biết... không biết đâu, đổi câu khác đi."
Phùng Hân Hân bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: "Dư Dục Sâm ông chẳng thú vị chút nào, thầy Thẩm người ta đối xử tốt với ông như vậy, chút cảm xúc trong lòng cũng không có, cái tên nhóc vô ơn này. Đổi lại là tôi, tôi đã sớm vứt ông ở đấy mặc người ta cào chết rồi!"
"Này Phùng Hân Hân, bà đúng là lòng dạ độc ác!" Dư Dục Sâm còn chưa nói xong, Phùng Hân Hân đã chạy sang một bên nói chuyện với người khác, Từ Duyệt cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Chỉ để lại một mình Dư Dục Sâm sững sờ ngồi đó.
Bắt cậu nói ra cảm xúc của mình với Thẩm Hành Giản... Tuy rằng họ Thẩm hay lề mề lan man, nhưng con người thì không tồi lắm, sau chuyện này chắc cậu sẽ không ghét anh ta như vậy nữa.
Tiết Ngữ văn buổi chiều biến thành tiết tự học như dự đoán của Dư Dục Sâm, Phùng Hân Hân ngượng ngùng hỏi Thẩm Hành Giản xem có thể cho lớp luyện hát một lát vào tiết này không. Thẩm Hành Giản rất sẵn sàng đồng ý. Anh còn nhân tiện lấy chồng bài tập từ văn phòng đến chuẩn bị một bên sửa bài, một bên "nghe lén" họ hát.
Giao bục giảng cho Phùng Hân Hân, Thẩm Hành Giản bèn thay Phùng Hân Hân ngồi vào bên cạnh Dư Dục Sâm.
Đoán là do Thẩm Hành Giản đang ở đây, buổi chiều nay Phùng Hân Hân cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/770694/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.