*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Liệu bà có thể nói chuyện một cách tôn trọng hơn không? Đây là trường học." Thẩm Hành Giản bước tới, che trước mặt Dư Dục Sâm, "Bà bảo rằng học sinh của tôi dẫn con trai bà đến quán bi-a, có bằng chứng nào không? Bà không thể nào tìm người khác đến gánh cơn tức giận của mình chỉ vì con trai bà nằm ngoài tầm kiểm soát. Em ấy cũng là một đứa trẻ, em ấy cũng có cha mẹ, không phải chỉ con trai bà mới là báu vật."
Người phụ nữ trung niên dường như không thể tin được sẽ có giáo viên phê phán mình, nhất thời không nói ra lời: "Nhưng, nhưng con trai tôi nó..."
Thẩm Hành Giản nói: "Tôi không biết con trai của bà như thế nào, nhưng tôi hiểu học sinh của tôi. Em ấy tuyệt đối không phải một tên lưu manh, bà không được nói những điều sai sự thật như vậy. Em ấy là một người cực kỳ có trách nhiệm và chân thành."
Dư Dục Sâm nhìn bóng lưng Thẩm Hành Giản chắn trước mặt cậu, đột nhiên càng cảm thấy cay sống mũi, cay đến nỗi sắp rơi nước mắt rồi. Cậu lén sụt sịt, khóc ở văn phòng còn xấu hổ hơn việc tranh cãi cùng người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại, khinh thường nói: "Là học sinh của thầy, đương nhiên thầy phải bảo vệ nó rồi."
"Đúng." Thẩm Hành Giản gật gật đầu, không phản bác, nghiêm nghị nói, "Học sinh của tôi, tôi không bảo vệ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/770693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.