Chương trước
Chương sau
Rạng sáng hai giờ, đèn thư phòng còn sáng.
Hàn Trạc xoa mắt nhìn mặt bàn, đầu óc choáng váng. Anh nhớ dịch bệnh đời trước vào mấy ngày cuối năm mới bùng phát, rất khó giải quyết.
Thư phòng an tĩnh chị có tiếng con chuột đánh máy.
Hàn Trạc thở dài, tắt máy tính ra khỏi thư phòng.
Anh vào phòng bếp uống nước, mới trở lại phòng ngủ.
Phòng ngủ có ánh đèn nhàn nhạt, Hàn Trạc nhìn trên giường nổi lên một khối, trong lòng mềm mềm.
Anh thả nhẹ bước chân, cầm quần áo vào phòng tắm.
Nửa giờ, anh mặc áo ngủ ra, nhẹ nhàng đến mép giường xốc chăn lên, nhìn váy trên người Hứa Thanh Nhiễm, khóe miệng giật giật.
Hứa Thanh Nhiễm ngủ rất ngon, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết mơ thấy chuyện gì vui.
"Tiểu yêu tinh.."
Loại nữ nhân này thật đúng là không sủng được, càng sủng cô, cô càng ương ngạnh.
Hàn Trạc càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tay dưới chăn xoa mạnh ngực cô vài cái mới bỏ qua.
Cũng may Hứa Thanh Nhiễm ngủ say, không bị nháo tỉnh.
- -
Hôm sau Hứa Thanh Nhiễm tỉnh lại, ánh sáng rực rỡ, cô nhìn điện thoại chín giờ một phút.
WeChat như thường ngày có tin nhắn của Hàn Trạc, Hứa Thanh Nhiễm cong môi, trả lời lại Hàn Trạc một câu: 【 Bác sĩ Hàn, em rời giường, ngủ đến no~】
Trả lời xong, Hứa Thanh Nhiễm liền vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ từ phòng tắm ra, Hàn Trạc cũng nhắn lại.
Hàn Trạc: 【 Nhưng anh bị em tra tấn không nhẹ, tiểu yêu tinh. 】
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, gửi biểu tượng cảm xúc.
Hàn Trạc: 【 Bệnh viện rất bận, không có thời gian nhắn với em, nhớ ăn bữa sáng, ngoan. 】
Cô cầm điện thoại cười ngọt ngào, nhập một hàng chữ lại lo lắng ảnh hưởng anh làm việc, lại xóa bỏ.
Thay quần áo, Hứa Thanh Nhiễm ở trong phòng bếp nấu mì ăn.
Giữa trưa lại có nắng, thoạt nhìn ấm áp, tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, Hứa Thanh Nhiễm thay đổi quần áo đi siêu thị, mua đồ ăn Hàn Trạc thích cùng một ít đồ ăn vặt.
Khi buổi chiều Hứa Thanh Nhiễm chuẩn bị nấu cơm, Hàn Trạc đã nhắn tin tới, nói buổi tối tăng ca, bảo cô tự ở nhà ăn cơm.
Liên tiếp ba ngày, Hàn Trạc đều về lúc 10 giờ tối.
Gần đây dịch bệnh càng ngày càng nhiều, rất nhiều bác sĩ đều cần tăng ca, bằng không bệnh viện không đủ nhân lực.
Hứa Thanh Nhiễm đau lòng nhìn Hàn Trạc mới vào cửa, đi qua giúp anh cởi áo lông vũ: "Có đói bụng không, muốn em nấu ít đồ ăn cho anh không."
Hàn Trạc đổi dép lê, nhìn nữ nhân vây quanh mình, ôn thanh cười nói: "Ừm, đói bụng mấy ngày rồi."
Cô nhíu mày, oán giận nói: "Nhà ăn bệnh viện các anh không phải khá tốt sao, chẳng lẽ tới cuối năm, nhà ăn không đủ cơm?"
Hàn Trạc bật cười, trực tiếp ôm ngang Hứa Thanh Nhiễm vào trong ngực, cấp bách hôn môi cô vài cái, bước chân không ngừng, đến phòng ngủ.
"Mấy ngày nay tối anh mới về, bận việc xong em đã ngủ rồi, để anh đói lả."
"Anh còn chưa tắm rửa.."
"Chúng ta đến phòng tắm, tắm rửa."
"Em tắm rồi!"
Hàn Trạc mặc kệ cô, trực tiếp ôm người đi vào, khóa trái cửa phòng tắm: "Tắm rồi, vậy giúp anh tắm."
* * *
Gần 12 giờ, hai người mới "Tắm rửa xong" từ phòng tắm ra.
Khi hai giờ, Hàn Trạc mới nhân từ để Hứa Thanh Nhiễm ngủ.
**
Hôm sau, Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc làm phiền mà tỉnh.
Hứa Thanh Nhiễm nhập nhèm trong mắt còn mang sự hờn dỗi đêm qua chưa tan, cô lấy mu bàn tay xoa mắt, động tác nhỏ này khiến cánh tay bị đau, tức khắc nhìn người trước mặt, trong lòng tức giận.
"Anh làm gì vâyh!" Ngữ khí cô không tốt.
Nhưng thái độ Hàn Trạc vẫn bình thường, ôn thanh nói: "Rời giường, anh đi nấu ăn."
"Em không cần, em ngủ đã chết, em muốn ngủ" Hứa Thanh Nhiễm trở mình nằm xuống.
Trong phòng ngủ mở điều hòa, mặc áo ngủ đơn bạc cũng sẽ không lạnh. Hàn Trạc xốc chăn, ôm Hứa Thanh Nhiễm lên, mỗi lần ôm cô, anh đều sẽ ở trong lòng yên lặng chửi thầm tại sao nhẹ như vậy.
"Anh làm gì vậy, em muốn đi ngủ!"
Hàn Trạc ôm cô vào phòng tắm, ôn tồn nói: "Ngoan, 11 giờ, rời giường ăn cơm, anh làm giò heo em thích, còn có canh củ cải trắng, ngủ một buổi sáng, lại không dậy nổi, muốn ngủ cả ngày à."
Hàn Trạc đặt cô lên bồn rửa tay, rót nước súc miệng và kem đánh răng: "Nào, đánh răng."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mình trong gương, tuy rằng giữa mày cô nhíu lại, nhưng da thịt mềm mại.
Nếu hai vợ chồng kia nhìn thấy Hứa Thanh Nhiễm vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra nha đầu này bị Hàn Trạc sủng lên trời, họ sẽ rất vui vẻ.
Hứa Thanh Nhiễm dời mắt, cô ngượng ngùng nhìn gương.
Tối hôm qua bọn họ còn ở trên bồn rửa..
"Ngoan ngoãn đánh răng, còn muốn anh giúp em đánh?" Hàn Trạc thúc giục.
Hứa Thanh Nhiễm thở dài, cơn buồn ngủ đều bị anh lăn lộn mà bay đi, mềm như bông nhận lấy bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng. Đánh xong, Hàn Trạc đưa cốc nước qua, Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu uống một ngụm nước súc miệng.
Dưới sự hầu hạ của anh, Hứa Thanh Nhiễm đã rửa mặt xong.
Hàn Trạc trực tiếp ôm cô đến nhà ăn, Hứa Thanh Nhiễm ôm bờ vai của anh, nhẹ giọng nói: "Em có thể đi."
"Tối hôm qua không phải nói chân mềm đi không được sao?"
"..."
Cô trừng mắt nhìn anh.
Tối hôm qua, lúc bọn họ mới vừa tắm rửa xong, đoạn đường từ phòng tắm về phòng ngủ, cô thật sự chân mềm đi không được.
Hàn Trạc phát giác người trong lòng bực tức, mà bản thân tối hôm qua xác thật quá mức, lại mềm giọng: "Anh sai rồi."
Hứa Thanh Nhiễm gắp miếng giò heo, thế trận này như muốn đá văng Hàn Trạc, cô lẩm bẩm: "Một tuần kế tiếp, anh đừng mơ chạm vào em!"
Hàn Trạc nuốt nước miếng, khát vọng sinh tồn to lớn mà không phản bác.
Rốt cuộc không cho chạm vào và muốn anh chạm vào, vẫn là hai khái niệm.
Đại trượng phu, hà tất vì nhất thời mà lanh mồm lanh miệng.
Hàn Trạc cười cười, vào phòng bếp pha trà cho Hứa Thanh Nhiễm, miễn cho cô ăn nhiều khó chịu.
Hứa Thanh Nhiễm vốn tức giận, nhưng hương vị giò heo thật sự quá ngon, ăn xong tức giận trong lòng cô cũng tiêu bớt, còn ợ một cái.
"No quá."
"Ăn no thì ngồi sô pha tiêu hóa." Hàn Trạc cũng ăn hơi nhiều, chủ yếu là nhìn Hứa Thanh Nhiễm ăn, bị cô ảnh hưởng nên ăn nhiều một chén cơm.
"Anh rửa chén đi." Hứa Thanh Nhiễm thấy Hàn Trạc buông chén đũa, liền đứng dậy thu dọn bàn.
Hàn Trạc bắt tay cô, ôn thanh nói: "Anh đi rửa chén, em nghỉ ngơi trong chốc lát, về phòng đổi quần áo, buổi chiều chúng ta đi xem phim."
Hứa Thanh Nhiễm lúc này mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Hàn Trạc: "Hôm nay không phải thứ sáu sao, sao anh không đi làm?"
Hàn Trạc nói: "Hiện tại bệnh viện bận quá, cuối tuần cũng phải đi làm, cho nên hôm nay chuyển viện."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, biết cuối năm bệnh viện và siêu thị là hai chỗ đông đúc nhất. Cô lấy giẻ lau lau bàn, vào phòng bếp giúp anh rửa chén: "Sao hôm nay muốn đi xem phim?"
"Chúng ta chưa đi đến rạp xem phim bao giờ, em không muốn đi?"
Hứa Thanh Nhiễm cười nói: "Đương nhiên muốn, em thấy trên mạng đang chiếu bộ phim thanh xuân 《 Hầu Ngọt Thích 》, nội dung là nam chính xuyên không về thời cấp 3 của nữ chính, cho nữ chính làm gia sư."
"Vậy buổi chiều chúng ta đi xem phim đó, anh đặt ở nhà ăn Tây một bữa tối dưới ánh nến, lúc đó cơm nước xong rồi về."
Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên nghiêm túc đánh giá Hàn Trạc.
Hàn Trạc cảm thấy không được tự nhiên, quơ quơ đầu: "Nhìn anh làm gì?"
"Bác sĩ Hàn, anh gạt em chuyện gì sao? Tại sao muốn đi xem phim còn bữa tối dưới ánh nên nữa?"
"Anh có thể có chuyện gì gạt em?" Hàn Trạc thản nhiên cười nói.
Hứa Thanh Nhiễm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xác thật không thể nghĩ được gì: "Nếu gạt em, em sao biết được?"
Hàn Trạc cười cười, đem cái chén cuối cùng đưa cho cô. Hứa Thanh Nhiễm súc rửa sạch sẽ, cất vào tủ chén.
Buổi chiều lại có nắng, ánh nắng mùa đông như đứa nhỏ, khiến người ta yêu thích.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên ghế phụ, đầu ngón tay đụng vào cửa kính, mặt trời chiếu vào, ánh vàng rực rỡ, phá lệ đẹp.
Tới rạp chiếu phim, Hứa Thanh Nhiễm mua bắp rang và trà sữa, Hàn Trạc ở máy bán vé tự động mua hai tấm vé xem phim. Tới xem 《 Hầu Ngọt Thích》 cơ bản đều là tình nhân, Hứa Thanh Nhiễm kéo tay Hàn Trạc lấy bắp rang.
Mười lăm phút sau, phim bắt đầu.
Hàn Trạc tìm vị trí, trong rạp rất tối, anh nắm tay Hứa Thanh Nhiễm, thấp giọng nhắc nhở: "Chú ý bậc thang, cẩn thận té ngã."
Hứa Thanh Nhiễm ôm bắp rang, cúi đầu nhìn bậc thang tối tăm dưới chân, khẽ cười nói: "Em nhớ hồi đại học cùng bạn cùng phòng đi xem phim, thật đúng là té ở rạp chiếu phim, sau đó trà sữa dính đầy mặt."
"Sau đó?" Hai người đã ngồi vào vị trí, màn ảnh phía trước đang phát quảng cáo và nhắc nhở ấm áp.
Hứa Thanh Nhiễm thấp giọng cười nói: "Khi đó không có tiền, xem phim phải tiết kiệm tiền mới đi được, đương nhiên là lấy khăn giấy lau mặt, kiên trì coi hết phim."
Hàn Trạc khẽ cười một tiếng.
《 Hầu Ngọt Thích》 bắt đầu chiếu, hai người cũng không nói nữa.
Thời lượng chiếu《 Hầu Ngọt Thích》khoảng một tiếng rưỡi, nhìn hình ảnh thân thiết trong phim, Hàn Trạc đột nhiên ôm mặt cô hôn xuống.
Tuy bên cạnh họ không có người, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không dám phát ra tiếng. Nhưng Hàn Trạc, cứ trêu chọc cô mãi.
Từ rạp chiếu phim ra, sắc trời đã tối, nhiệt độ cũng thấp, nói chuyện sẽ thở ra sương trắng.
Hàn Trạc không tiếng động bỏ tay Hứa Thanh Nhiễm vào túi áo mình.
Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng của anh, cười cười.
**
Đây là lần đầu Hứa Thanh Nhiễm ăn cơm dưới ánh nến.
Đàn violon ở một bên diễn tấu nhạc nhẹ lãng mạn, Hàn Trạc thân sĩ giúp cô kéo ghế dựa, sau đó ngồi xuống đối diện.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm nhìn theo ánh nến trên bàn hơi hơi lập loè, ngọn nến hình trụ màu trắng ở giữa, trắng tinh lại khéo léo, còn có cánh hoa hồng màu đỏ.
Dưới tiếng đàn violon du dương, an tĩnh lại lãng mạn.
Phục vụ gõ cửa, đưa cơm Tây lên, mà tay kéo đàn violon cũng kéo xong, Hàn Trạc cho tiền boa, đoàn người liền cùng nhau đi ra ngoài.
Xuyên thấu qua ánh nến mông lung, Hàn Trạc nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ của Hứa Thanh Nhiễm, ngữ khí ôn nhu: "Thích không?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: "Thích!"
Hàn Trạc vừa lòng cười cười, đem bò bít tết cắt sẵn cho Hứa Thanh Nhiễm.
Dưới ánh nến mỏng manh, Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh hơi rũ mắt, có ánh nến, trái tim nóng bỏng.
"Đây là lần đầu em ăn tối dưới ánh nến đấy."
Mắt đen Hàn Trạc thâm thúy nhìn thẳng cô, cười nói: "Anh cũng vậy."
"Tuy chúng ta ở bên nhau rất muộn, nhưng lần đầu tiên của chúng ta, đều cho nhau."
Lần đầu tiên xem mắt, lần đầu tiên nấu cơm cho đối phương, lần đầu tiên ăn bữa tối dưới ánh nến, lần đầu tiên tình cảm mãnh liệt qua đi ôm nhau mà ngủ..
Tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh, trong đầu thoáng qua cuộc sống gần đây của cô và Hàn Trạc.
Cô biết lời anh nói chính là từ bộ phim mới xem, Đường Chi Hoan xuyên đến năm cấp 3 của Tống Hỉ Hỉ, chính là vì để mình trở thành mối tình đầu của Tống Hỉ Hỉ, là người nam nhân đầu tiên.
Mà cô và Hàn Trạc, tuy rằng yêu nhau rất muộn, nhưng là người duy nhất của nhau.
Hứa Thanh Nhiễm cong khóe miệng, ánh mắt lấp lánh, tất cả đều là của Hàn Trạc.
Từ nhà hàng ra, màn đêm đã buông xuống, Hứa Thanh Nhiễm vừa ngầng đầu liền thấy sao trời rực rỡ trong bóng đêm, đôi mắt nhất thời không rời đi được.
Hàn Trạc theo tầm mắt cô, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.
"Về nhà, chúng ta lên ban công ngắm sao."
Ngón tay Hứa Thanh Nhiễm đan vào tay anh, nhét trong túi áo ấm áp: "Chúng ta về nhà."
- -
Chung cư Hàn Trạc mua, phòng ngủ chính có ban công rất lớn, ban ngày Hứa Thanh Nhiễm thường xuyên ở ban công phơi nắng, lúc này cũng rất thích hợp ngắm sao.
Hàn Trạc lót đệm phủ thảm nhung, ôm chăn gối trên giường ra, còn lấy túi chườm nóng đặt trong ngực Hứa Thanh Nhiễm.
Tuy ở bên ngoài, nhưng như vậy sẽ không lạnh.
Hứa Thanh Nhiễm nằm trong lòng Hàn Trạc, nhìn bầu trời đêm lộng lẫy, khóe miệng cong cong.
Ngôi sao chớp chớp, ngập trời như đấu, đếm không hết.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy rất hạnh phúc, rất tốt đẹp.
Lỗ tai cô dán trước ngực Hàn Trạc, nghe thấy tiếng tim đập hữu lực lại vững vàng.
Hàn Trạc thường thường hôn cô, hai người nói chuyện.
Bọn họ an tĩnh nhìn bầu trời đêm, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hàn Trạc mở điện thoại nhìn, đã 23.56 phút.
Anh giật giật người: "Anh đi WC."
Hứa Thanh Nhiễm thấp giọng "Ừm" một tiếng, từ trong lòng ngực anh ngồi dậy: "Đã khuya rồi, hay chúng ta vào trong?"
Hàn Trạc mang dép, đi vào trong nhà: "Từ từ, lát rồi vào."
Hứa Thanh Nhiễm hơi nghi hoặc, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, ôm túi chườm nóng sát vào người.
Cô nhìn bầu trời đêm, xem thế nào cũng không chán, ngược lại trong lòng vừa yên lặng vừa tốt đẹp.
Trong chốc lát, Hàn Trạc ra ngoài, ngồi bên người Hứa Thanh Nhiễm, cười nói: "Hiện tại là 0.00 phút, Nhiễm Nhiễm, sinh nhật vui vẻ."
Hàn Trạc lấy sau lưng ra một cái hộp màu đỏ sậm, mặt mày ôn nhu nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Hứa Thanh Nhiễm.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm ngẩn ngơ, con ngươi như bị sao trời cảm nhiễm, lập loè ánh sáng.
"Anh.. Anh sao biết hôm nay sinh nhật em?"
Thần sắc anh ôn hòa, đem hộp nhỏ trên tay nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cái vòng cổ tinh mỹ, là lần trước bọn họ dạo khu mua sắm, Hứa Thanh Nhiễm không dám mua.
"Anh mua lúc nào?"
"Anh biết em thích, cho nên chiều hôm sau mua về, lúc đó còn lo lắng có người mua rồi, cũng may khi anh tới, nó vẫn đang đợi em."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lóe, trách không được chiều hôm đó Hàn Trạc nói đến phòng tập thể thao mà trên người lại không có mồ hôi, anh còn lừa mình nói hôm nay luyện tập nắn thân, thì ra là đi trung tâm mua sắm.
Vành mắt Hứa Thanh Nhiễm đỏ lên, đôi mắt ướt ướt.
Hàn Trạc thấy bộ dáng cảm động của cô mà mềm người, anh hôn mắt cô, nếm được vị mặn nhàn nhạt: "Thôi nào, ăn sinh nhật sao lại khóc, đây mới là sinh nhật thứ nhất của em. Nhiễm Nhiễm thân ái, chúc em sinh nhật vui vẻ, quãng đời còn lại sau này, anh sẽ cùng em đón mỗi cái sinh nhật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.