Hàn Trạc ôm cô vào lòng, tùy ý để cô làm loạn, nghiêm túc nói: "Đừng quậy nữa, nếu không sẽ không kịp về nhà ăn cơm, ngoan ngoãn rời giường, anh rót cho em nước mật ong."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, dưới sự giám sát của anh mang dép vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, Hứa Thanh Nhiễm không nhịn được đỏ mặt, thấp giọng mắng Hàn Trạc hai câu lưu manh.
Đánh răng rửa mặt xong, Hàn Trạc vừa lúc bưng nước mật ong tiến vào, thấy cô còn chưa thay quần áo, cố ý cười nói: "Tay Nhiễm Nhiễm sao vậy, cần anh giúp thay quần áo không?"
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt trừng mắt, cầm một bộ quần áo vào phòng tắm: "Không cần, đồ lưu manh!"
Hàn Trạc cứng họng, nhưng được Nhiễm Nhiễm nhà anh thân mật gọi là lưu manh.
Hàn Trạc có chút cao hứng.
Việc này cho thấy, Nhiễm Nhiễm rất vừa lòng với anh.
Trở về Hứa gia, Hứa Thanh Nhiễm nói chuyện Hàn Trạc là Hàn Thành An ra, hai vợ chồng Hứa Miểu Sinh lập tức vừa khiếp sợ vừa áy náy, chờ một chút mới bình ổn cảm xúc, Hứa Miểu Sinh xin lỗi Hàn Trạc vì sự tình năm ấy.
Hàn Trạc ôn hòa cười nói: "Chú, lúc đó con cũng tám tuổi, hiểu rõ tình huống trong nhà, chú và dì thương lượng đưa con đến cô nhi viện, chẳng qua để con không theo nhà mình chịu khổ, hơn nữa, hiện tại chúng ta là người một nhà không phải sao?"
Khi nói chuyện, Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái.
Lưu Phân Phương càng nhìn Hàn Trạc càng vừa lòng, năm đó khi đưa Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-thu-hon-cua-bac-si-han/1154651/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.