Chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Một lúc sau, tiếng xe cứu thương chạy đến, mọi người đều tảng ra để họ làm việc. Bác sĩ từ trong xe bước xuống, kiểm tra một lượt thân thể anh, bỗng mặt ông bác sĩ tái nhợt, giọng nói quát lớn:
"Nhanh… kéo xe đến đây, tỉ lệ sống của bệnh nhân rất thấp. Nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ không cứu được."
Câu nói của bác sĩ thành công làm cho cô rơi vào tuyệt vọng, cả người cô suy sụp ngồi bệt xuống đường, tay chân không còn sức lực, cả người mềm nhũn. Cô vươn đôi mắt vô hồn nhìn anh đang được người ta khiêng lên xe, cả người anh bê bết máu, tim cô co thắt lại. Trước khi cách cửa xe đóng lại, cô vội vàng la lớn.
"Bác sĩ, xin hãy cho tôi đi cùng ạ. Tôi là người nhà bệnh nhân."
Nghe cô gái ấy nói, vị bác sĩ đồng ý, thúc giục cô.
"Nhanh lên xe đi, bệnh nhân không chờ kịp nữa."
"Vâng."
Chiếc xe nhanh rời đi, trên xe các bị bác sĩ liên tục ép tim anh. Lên tiếng thúc giục tài xế phía trước.
"Lái nhanh hết cỡ đi, bệnh nhân mất máu quá nhiều không thể cầm cự được. Lái nhanh đi."
Tài xế nghe vậy, vội vàng tăng tốc, chiếc xe cứu thương chạy như bay đến bệnh viện, tiếng còi xe kêu lớn, mọi người đang lưu thông đều nhường đường cho chiếc xe. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến bệnh viện, vừa đến nơi các bác sĩ đã vội vàng chạy ra, một trong số bác sĩ đó lên tiếng nói.
"Bệnh nhân bị tai nạn, mất máu rất nhiều, nhịp tiêu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-theo-duoi-vo-cu-cua-dong-tong/899157/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.