Chương trước
Chương sau
Đường Tống sau khi được cứu về tuy không bị thương nặng nhưng do ngâm nước lạnh quá lâu, khiến bản thân bị nhiễm lạnh dẫn đến phát sốt, cả người nóng hầm hập. Cả cơ thể đều rất khó chịu, nhưng vẻ mặt cô lại càng không thoải mái. Đường Tống cảm giác bản thân đang bị bóng tối bao lấy, xung quanh vừa lạnh vừa tối, cái cảm giác thiếu an toàn đó khiến cô thấy rất khó chịu. Cả cơ thể như phải gồng lên để giữ cho bản thân tỉnh táo. Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước có một nguồn sáng, dựa theo nguồn sáng đó mà đi nhanh mong rằng mình có thể thoát khỏi bóng tối đáng sợ này.
Nhưng sau khi bản thân hoàn toàn nhìn rõ thì cả người cô như chết lặng, trước mặt cô chính là khung cảnh cả đời cô muốn chôn vùi nhất. Trong căn nhà cũ kĩ, thiếu thốn vật dụng đến nghèo nàn. Trong căn phòng đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, một cái tủ nhỏ đã bị hư đến mức cả cánh cử cũng chỉ cần chạm nhẹ là có thể làm rớt ra. Nhìn không gian lạnh lẻo kia, Đường Tống như lâm vào khủng hoảng, đây là nhà cũ của cô, là nơi cô từng sống, nhưng lại là nơi khiến cô không muốn nhớ đến nhất.
Đây từng là nơi đáng sợ nhất trong cuộc đời cô, từ nhỏ cô đã phải sống trong cái gia đình bạo lực lại luôn khinh thường con gái như cô. Ba mẹ cô chưa bao giờ cho cô chút cảm giác được yêu thương, có lẽ vì vậy mà cô luôn có thể thấu hiểu được cảm giác của nguyên chủ. Đây có lẽ là mối liên kết giữa hai người. Trong thời gian cô sống ở đây, ngày nào cũng không được ăn no nhưng lại phải làm luôn làm việc. Đối với họ con gái sinh ra chỉ nuôi tốn cơm tốn gạo mà thôi. Sau này gả đi thì không còn giá trị nữa, vì vậy bao nhiêu vốn liếng cùng tình thương đều dồn lên đứa em trai kia của cô.
Ba cô là một tên nghiện rượu, cả ngày ngoài việc uống rượu ra thì chẳng làm được tích sự gì. Suốt ngày say xỉn về liền hành hạ cô, đánh đạp, mắng chửi cô. Vì sao lại chỉ có mình cô chịu trận, rất đơn giản vì mẹ cô đau lòng con trai, liền lôi cô ra làm lá chắn, còn hai mẹ con liền đi trốn. Chỉ có cô ở lại chịu đòn, chịu mắng. Trong mắt ba mẹ cô thì cô chẳng đáng là bao, còn chẳng bằng con chó trong nhà.
Từng hình ảnh hiện lên trước mắt khiến cô càng thêm sợ hãi, cô gái nhỏ đã mười tám tuổi nhưng lại gầy chỉ như da bọc xương, trên cơ thể chỗ nào cũng bầm dập, chảy máu. Bên ngoài trời mưa rất lớn, nhưng cô chỉ có thể chiu rúc ở góc phòng bếp ẩm thấp, lạnh lẻo.
Rầm một tiếng, cánh cửa lỏng lẻo bị xô mạnh vào tường, bên ngoài gió lạnh cùng nước mưa ùa vào khiến cô càng thêm lạnh, người đàn ông cầm chai rượi loạng choạng đi vào nhà. Nhìn thấy cô rúc người trong góc liền nổi điên xông tới chửi rủa, ra tay đánh đạp. Cô gái ấy chỉ có thể khổ sở cầu xin, cả cơ thể không còn sức lực để phản kháng.
Sau khi đánh đập thoải mãn, người đàn ông kia liền đi đến bên giường, gục xuống nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Để lại một mình cô gái kia đau đớn quằn quại. Cô đã từng rất nhiều lần suy nghĩ tại sao ba mẹ lại không thích mình, cô từng nghĩ là do bản thân chưa đủ tốt nên ba mẹ mới không hài longfd. Nhưng cô càng them cố gắng thì lại càng như cái gai nhọn trong mắt bọn họ. Cuối cùng cô cũng hiểu bọn họ sẽ không bao giờ yêu thương cô. Vì bọn họ không thể thay đổi được cái quan niệm đã ăn sâu vào trong xương máu kia, ngay cả những người ở đó cũng chịu chung cái quan niệm đó thì làm sao mà thay đổi được. Hơn nữa chính cái nghèo lại làm cho bọn họ thêm mờ mắt.
Trong đem mưa gió đó một mình cô chạy trốn khỏi cái nơi địa ngục đó, cắt đứt hoàn toàn với những người kia. Những năm rời khỏi đó cô tự mình làm việc tự mình nuôi sống bản thân cũng tự mình học tập tự thi đại học. Rồi tự mình sống một mình. Cô từng nghĩ bant thân không hề cô đơn nhưng hóa ra cô không phải không cô đơn mà là sống cô đơn lâu quá mà quên mất rằng bản thân đang rất cô đơn.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gương mặt tái nhợt kia, cô không muốn trở về nơi đó, cô không muốn quay về nơi khiến cô không an toàn kia, cái nơi khiến cô cảm thấy lạc lỏng. Đó không phải là nhà cô, không phải là nơi thực sự cô thuộc về. Qủa Táo Nhỏ vẫn còn đợi cô, cô phải trở về nếu không thằng bé sẽ sợ hãi.
Cả người cô đang ngập trong khủng hoảng, thì đột nhiên cô cảm nhận được hơi ấm, cái cảm giác ấm áp đó khiến cô khao khát, hình như ai đó đang gọi cô. Cảm nhận được ánh sáng ấm áp kia Đường Tống không ngần ngại chạy thật nhanh để thoát khỏi cơn ác mộng này. Choàng tỉnh khỏi giấc mộng kia, đập vào mắt cô là gương mặt lo lắng đến hoảng hốt của anh, hóa ra hơi ấp kia là từ anh, chính anh đã sưởi ấm cho cô, dẫn lối cho cô thoát khỏi địa ngục kia. Cũng nhờ giọng nói của anh đã đánh thức cô, giúp cô tìm được đường về nhà.
Tiêu Mặc ôm cô, cả người cô như được vớt lên từ trong nước, cả người bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Rốt cuộc cô mơ thấy chuyện gì, khiến cô phải mang vẻ mặt đau khổ, sợ hãi như vậy. Rốt cuộc cô đã phải sống ra sao để bây giờ lại thiếu cảm giác an toàn như vậy. Một cô gái kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.