Ngày 26 tháng 8 năm 2001.
Bệnh viện Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Sau khi được đưa vào viện, cảm xúc của tôi dù có thế nào cũng không thể an tĩnh lại được, rơi vào trạng thái hoảng loạn mức độ nhẹ. Nằm vật vã đến 2 – 3 giờ sáng, bác sĩ đã tiêm cho tôi một mũi an thần, tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, mặt trời đã lên quá ngọn cây. Thời gian ngủ không ngắn, nhưng đầu óc vẫn cứ mơ hồ, như kiểu có ai lấy búa gõ vào đầu, chỉ muốn nổ tung. Tinh thần tôi vẫn còn ngẩn ngơ, thi thoảng lại nảy sinh ảo giác đảo lộn thời không, mồ hôi vã khắp người. Y tá bước vào kể với tôi, trong lúc tôi nằm ngủ, có rất nhiều người mặc cảnh phục vào viện thăm, vì không muốn làm phiền tôi nên đã lần lượt bỏ về, hiện chỉ còn bố mẹ tôi và một cậu thanh niên tên là Thẩm Thư đang đứng đợi ở bên ngoài, có muốn để họ vào không? Tôi vội đáp: “Vâng, cô bảo tất cả bọn họ vào đi.” Tôi bây giờ rất cần có ai đó ở bên, nhất là người thân.
Bố mẹ tôi đều là những người giỏi chịu đựng và có trách nhiệm, mặc dù rất thương xót cho cô con gái duy nhất của mình vừa trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, không cố tình khoa trương cảm xúc của bản thân. Thái độ của Thẩm Thư thì vẫn như lúc làm việc công, rất ít khi bộ lộ tình cảm cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-nu-phap-y-mat-ma-ky-an/2898018/quyen-4-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.