Ngày 1 tháng 9 năm 2001. Mưa bão.
Đại học Giang Hoa.
Tôi trở về nhà sau hai ngày nằm viện. Dù sao vẫn còn trẻ, lại chỉ bị thương ngoài, nằm ở viện mãi cũng ngại. Tôi nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày, sau đó đến Sở để làm việc.
Nguyên nhân hậu quả của việc tôi đến căn nhà cũ kia để tìm tìm quyển nhật ký, chỉ nói với mỗi mình Thẩm Thư, nên các đồng nghiệp chỉ biết chuyện tôi bị tấn công chứ không biết nội tình đằng sau. Nếu không, tôi chẳng còn mặt mũi mà quay lại làm việc, càng không biết làm sao để đối mặt với Trần Quảng. Nhưng về lý mà nói, Trần Quảng đã góp công lớn trong quá trình giải cứu tôi, nếu xét bên ngoài thì ông ấy có ơn với tôi. Bất luận giữa hai chúng tôi có khoảng cách thế nào, tôi vẫn tự tay nướng một chiếc bánh socola mà ông ấy thích, đem đến phòng làm việc cho ông ấy. Trần Quảng rất vui, lần đầu tiên thấy ông ấy hỏi han ân cần, lại còn dặn dò tôi nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày này ông ấy sẽ cố gắng không giao việc cho tôi.
Nếu ông ta biết, tôi đến căn nhà cũ đó để lật tẩy vết sẹo mà ông ta đã cố gắng che dấu, ông ta sẽ nghĩ gì? Đương nhiên, cũng có thể ông ta đã sớm đoán được, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản, khiến người khác không biết được mình đang nghĩ gì. Đó chính là Trần Quảng, lòng dạ thâm sâu khó lường.
Buổi chiều trước khi tan làm, ngoài trời đổ cơn mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-nu-phap-y-mat-ma-ky-an/2898017/quyen-4-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.