Chương trước
Chương sau
Quý Lâm hơi giật mình vì giọng nói của lão sau liền chấn tĩnh lên tiếng.

- Chiếc vòng kia ông bán như nào?

Lão chủ sạp nhìn theo hướng tay anh, nhìn tới chiếc vòng cổ nằm trong góc. Dây đeo màu đen tuyền còn chiếc vầy bên trên cũng chung một màu nhưng lại pha thêm chút ánh tím. Dưới ánh nắng nhìn có chút giống một khối tinh thể hơn là vẩy.

Lão trầm ngâm một chút sau đó giơ ba ngón tay lên. Bàn tay lão gầy guộc chỉ có da bọc xương, móng tay hơi xám lại, màu da xanh xao tái nhợt không giống với gương mặt lão. Dấu già nua xấu có nhưng vấn có chút huyết sắc. Còn bàn tay kia lại giống như người chết hơn.

- 3000 tệ?

Lão chủ sạp nhìn anh, ánh mắt không chút gợn sóng như nhìn người chết. Lão lắc đầu chỉnh lại.

- Là 30.000 tệ.

Chưa đợi Quý Lâm phản ứng Kỳ Nga phía sau đã cau mày, phản đổi.

Chỉ là chiếc vòng cổ mà đến 30.000 tệ? Ông chủ, ông không lừa người đấy chứ?Không lừa.Lão chủ sạp vẫn vậy. Ngồi yên ôm cây phất trần của mình. Trả lời họ. Lão đưa ánh mắt nhìn tới Quý Lâm. Không biết sao nhưng Quý Lâm cảm thấy ánh mắt của lão thoạt nhìn rất bình lặng nhưng trong đó lại vẫn có chút cảm xúc phức tạp khiến anh khó chịu mà lại không cách lý giải.

- Ông chủ, có thể nói chiếc vòng này có tác dụng gì không?

Lão chủ sạp nhìn anh thêm hồi nữa sau đó mới chậm rãi cất cái giọng khàn đặc của mình lên. Quý Lâm cảm thấy nó như thể lời thì thầm vọng lên từ cõi âm.

Chiếc vòng này là ta làm. Sợi dây thì đúng là bình thường nhưng chiếc vầy kia thì không. Đó là vầy rồng của chân long. Có thể giúp cậu chẵn một đòn tấn công tinh thần, ngăn cản yêu ma, âm khí muốn làm hại cậu.Nói chung là một món pháp bảo phòng thần?Đúng vậy.Lão chủ sạp nói xong liền chờ đợi Quý Lâm quyết định. Kỳ Nga thấy vậy vội túm tay Quý Lâm.

- Nhị thiếu gia, cậu định mua nó thật sao? Chưa kể tác dụng như nào nhưng hiện tại long loại đã ít chân long lại càng hiếm hơn, làm sao xác định đó là vẩy chân long thật?



Quý Lâm đương nhiên hiểu lo lắng của cậu ta nhưng hơn ai hết anh là người biết rõ nhất nó có phải vẩy chân long hay không. Mà điều Quý Lâm quan tâm là vẩy chân long màu đen ánh tím này theo như những gì anh được biết thì chỉ có một người có mà thôi.

- Ông chủ có tài khoản chứ? Tôi chuyển khoản cho ông.

Kỳ Nga hơi không vui. Dù biết quyết định là của Quý Lâm cậu không có quyền ngăn cấm nhưng cậu vẫn thấy 30.000 tệ cho thứ không rõ ràng này không đáng chút nào.

Lão chủ sạp đưa chiếc điện thoại cũ ra trên đấy có mã quét tài khoản. Quý Lâm lấy máy quét một cái chuyển tiền sau đó cẩm lấy chiếc vòng cổ cùng Kỳ Nga rời đi.

Lúc chạm vào chiếc vẩy cảm giác rất kì lạ. Mặt vẩy bằng phẳng trơn nhẵn mang theo cảm giác lành lạnh từ sâu bên trong tỏa ra. Dù Quý Lâm có nắm có nào cũng không khiến nó bớt đi. Cảm giác ấy giống như lúc anh chạm vào vẩy của cha nhỏ. Dù bất cứ lúc nào nó đều sẽ mang theo sự ẩm áp nhẹ như nắng mai.

Mà lúc này khí bóng dáng hai người khuất sau con đường lão chủ sạp liền buông thống hai tay xuống. Cái điện thoại lão vừa cầm rơi cạnh xuống nền đất, cây phất trần cũng rơi ra lăn trên đất. Đầu lão gục xuống hai mắt nhắm lại.

Trong chớp mắt cơ thể lão hóa thành từng hạt cát nhỏ rơi xuống thành đống nhỏ. Cái đạo bào màu xanh xám cũ bị vùi dập trong đống cát ấy. Khanh Phiến từ phía sau bước ra. Không chút bận tâm thẳng chân giẩm lên đống cát hóa thành từ lão chủ sạp. Ánh mắt ông ta nhìn chăm chú về phía Quý Lâm rời đi.

Như vậy là xong. Giờ chỉ cần thời cơ chín mùi để con tiểu kim long kia tự mình hiến tế vậy thì đại nghiệp của bọn họ sẽ thành công.

Mà bên kia Kỳ Nga cùng Quý Lâm rời khỏi chợ. Sau khi mua được chiếc vòng Quý Lâm liền không vừa mắt thứ khác nữa bậy nên dứt khoát đề Kỳ Nga đưa về chỗ Quý Tinh Dương.

Quý Thanh Miên thì vì chán mà đã ngủ từ lúc họ vừa vào chợ còn Trình Thu Bạch thì đang minh tưởng. Dạo gần đây hắn rất hay dùng hình thú lúc nhỏ để minh tưởng tu luyện. Vì điều này tốt cho hắn nên Quý Lâm không ngăn cản. Chỉ cần hắn muốn thì cứ việc cùng lắm anh ôm hắn thôi cũng không phải chưa từng ôm.

Lúc họ trở lại Thiên Phù, Quý Tinh Dương vừa họp cổ đông xong. Kêu trợ lý đặt đồ ăn ở nhà hàng 5 sao gần đó về đợi 3 đứa nhỏ về ăn. Kết quả lúc về chỉ có Quý Lâm ăn cùng y hai đứa còn lại thì ngủ ngửa bụng cả rồi.

Quý Tinh Dương còn tinh ý phát hiện ánh mắt tiếc nuối không cam tâm của thư ký nhỏ nhà mình. Ra ngoài một chuyến thôi mà sao nhóc thiên nga lại bày ra dáng vẻ khó chịu vậy? Chẳng phải lúc đi vẫn bình thường à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.