Sáng hôm sau, khi một khắc sớm chiếu trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Thẩm Thường Hi. Cô mở mắt tỉnh dậy vẫn thấy Lê Cảnh Nghi đang nằm bên cạnh, hơi thở đều đều, trên bờ ngực săn chắc trắng nõn phập phồng nhấp nhô, trái tim cũng đập nhộn nhạo.
Lần đầu tiên cô thấy anh dậy muộn hơn cô. Thẩm Thường Hi nằm quay mặt lại, ung dung thưởng thức gương mặt anh tuấn cầu kỳ thoáng qua một chút mệt mỏi của anh. Cô nhìn vết mẩn đỏ trên cổ anh đã có dấu hiệu mờ dần, cô mới yên tâm thở phào.
Cô suýt quên mất, anh đang phải chiến đấu chống lại vô số kẻ thù trên thương trường, những âm mưu tính toán, chỉ cần không chú ý đều sẽ bị đem ra ăn sạch không còn một mảnh xương.
Ba ngày bình yên ngắn ngủi, thoáng một cái đã trôi qua. Sau này vẫn phải cố gắng vì nhiều ngày yên bình hơn nữa.
Sau khi cả hai đã tỉnh dậy, cũng là lúc chuẩn bị phải về nhà. Đối mặt với những cuộc chiến khốc liệt trên thương trường vẫn còn đang tiếp diễn.
Lê Cảnh Nghi dọn đồ của mình xong, quay sang giúp giúp cô thu dọn đồ vào trong va li.
“Cái này… từ đâu mà em có?”
Anh nhìn vào mặt phật nhỏ làm bằng gỗ rơi ra từ trong túi cô.
Thẩm Thường Hi không hiểu anh lại quan tâm tới thứ này, hơi khó hiểu nhíu mày: “Cái này vẫn luôn ở trong túi em mà. Một người bạn nhỏ đã đưa cho em.”
“Bạn nhỏ?”
“Vâng.” Cô thành thật gật đầu.
“Hồi còn nhỏ em đã tặng cho một bé trai miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927977/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.