Ngọn lửa cuồng nộ nuốt chửng tất cả mọi thứ, khoảnh khắc thanh xà ngang bị rơi xuống, người đàn ông không biết cảm nhận cảm xúc của người khác, không biết vui buồn là gì, giờ đây đang rơi nước mắt vì cô.
“Tuế Tuế –”
Anh vừa cố chấp vừa dịu dàng dỗ dành cô, “Tuế Tuế, không sợ.”
*
Ngọn lửa lớn đã thiêu rụi mọi thứ, cuối cùng chỉ còn đám tro tàn. Cũng may không có nhiều người ở nơi đó, có người bị thương nhưng có không tử vong.
Ba tháng sau, nơi đất cháy được san phẳng, xây dựng lại các toà nhà cao tầng.
Đám cháy lớn đó dần bị lãng quên nhưng cũng có người không dám chấp nhận, không dám đối mặt với người khác, khoá chuyện cũ vào trong kí ức riêng của mình.
Trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo, Quý Lăng Thành đang nói chuyện với bác sĩ trị liệu riêng của con trai mình.
Bác sĩ lắc đầu nuối tiếc, “Thân thể của cậu ấy không còn nguy cấp nữa, nhưng tay phải của cậu ấy sợ là… khó hồi phục.”
Ngày đó, người trong nhà khó mà giữ được Quý Vân Tu chạy ra ngoài, khi bọn họ biết chỗ Tịch Tuế ở bị cháy thì cũng là lúc nhận được điện thoại từ bênh biện, sợ tới mức hồn bay phách tán!
Quý Vân Tu bị đập đầu chảy máu, thanh xà ngang cuối cùng rơi xuống đè trên cánh tay phải của anh.
Cũng may là anh còn sống, chỉ là từ nay về sau cánh tay phải của anh không hoạt động được bình thường nữa…
Anh không chịu mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ cầm lấy bút viết chữ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501941/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.