“Cút! Tôi không cần nhà họ Quý mấy người giả vờ giả vịt tại đây!”
Đây là lần thứ 3 quản gia Quý đến trước cửa với hi vọng rằng Tịch Tuế có thể theo ông về nhà họ Quý.
Cũng là lần thứ 3 bị Tịch Tuế đuổi đi.
Tịch Tuế đuổi thẳng ông ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sức lực trên mặt hoàn toàn biến mất, đau đến không chịu nổi.
Nhà họ Quý, Quý Hoài Tây, sao cô dám đến cái nơi chốn ma quỷ đó!
Cô giận chính mình vì không biết nhìn người, hận mình quá ích kỉ để rồi nuôi chó sói trong nhà.
Nhà họ Tich tan nát, tất cả mọi người đều chê cười cô, cô thà giấu giếm còn hơn để hở vết thương rỉ máu với những người đó. Giờ đây, khu nhà chật chội và đổ nát này đã trở thành nơi trú ngụ của cô.
“Thùng thùng thùng.” Có tiếng đập cửa bên ngoài, ba tiếng vang lên, mỗi lần cách năm giây.
Tịch Tuế ngẩng đầu, lau sạch nước mắt chỗ khoé mắt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.
Cô mở cửa ra, bên ngoài là người cô không ngờ được – Quý Vân Tu.
Cô nhìn chằm chằm Quý Vân Tu, Quý Vân Tu cũng nhìn cô, giữa hai người không phát ra tiếng động nào.
Cuối cùng Tịch Tuế không chịu được nên lộ ra ánh mắt bài xích, “Anh tới đây làm gì?”
Quý Vân Tu cúi đầu, nhanh chóng viết dòng chữ lên quyển sổ mà anh mang theo: Đưa Tuế Tuế về nhà.
“Ha…” Quản gia Quý giỏi ăn nói còn không thể thuyết phục cô thì anh dựa vào đâu?
Bằng tình nghĩa lúc nhỏ sao…
Chỉ sợ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501940/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.