Cỏ dại đều sắp bị đào sạch, nếu như ở lại Hạ Hà trấn, chúng ta có thể cũng giống như những nạn nhân bên ngoài phải đào rau dại ăn hay sao?”
Sau khi Ngư Nương đi, Lý Đại Thành chắp tay sau lưng thong thả đi dạo trong y quán, ông biết lần này lại đến thời điểm sinh tử quan trọng, rốt cuộc là ở lại Hạ Hà trấn hay là rời đi.
Ông khoanh tay đứng ở trong y quán, nhìn chung quanh, đấu thuốc chứa đầy dược liệu, cái quầy đã cũ nặng nề, phẳng lặng, nơi này hết thảy đều ngưng tụ tâm huyết của đời người.
Nếu buông tha, thật đúng là làm cho người ta luyến tiếc.
Nhưng...
"Bá Sơn, ta thấy, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Lý Bá Sơn không ngờ lại có đáp án như vậy: "Cha, nơi này chính là nhà của chúng ta mà.”
Lý Đại Thành cười nói: "Ta vốn là một cô nhi cha mẹ không rõ, năm xưa chạy việc vặt cho người ta ở y quán, sau đó chạy nạn đến Hạ Hà trấn, cưới mẹ các con, sinh mấy huynh đệ các con, lúc này mới tính là cắm rễ ở Hạ Hà trấn. Lại nói tiếp, Hạ Hà trấn cũng không phải tổ địa của chúng ta. Đi đâu mà không phải là sống, cây chết, con người cũng chuyển dời. Nếu Hạ Hà trấn sắp loạn, vẫn là đi sớm một chút sẽ tốt hơn.”
Lý Trọng Hải trở nên bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy liền hỏi rời khỏi Hạ Hà trấn sẽ đi đâu.
“Cha, con thấy hay là chúng ta đi về phía nam, phía nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-chay-nan-va-lam-ruong-o-co-dai/2476232/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.