Nhìn ngắm mình trong gương, cô cố gắng cứu vớt số phận củamình:
- Bảo Bối, con làm như vậy là đẩy mẹ thành tội nhân thiên cổđó.
- Tội nhân thiên cổ sao? Không có đâu, cuồng lắm chỉ làm ngườita tinh thần hoảng loạn thôi.
- Như vậy chẳng phải là hại người sao? Nếu như khiến mọi ngườihoảng rồi thì…sau này biết gả cho ai?
- Cô muốn kết hôn? (giọng lạnh băng)
- Bây giờ thì chưa muốn nhưng sau này thì sẽ khác. Mẹ cũngmuốn yên ổn gia thất mà.
- Yên ổn gia thất sao? Vậy để xem cô có tìm được người yên ổnkhông rồi hãy nói.
- Nhưng dù thế nào thì suốt đời này mẹ sẽ không bao giờ rờibỏ Bảo Bối đâu, nên con không cần quá lo lắng.
- Được rồi, cài bông hoa này vào dù sao bây giờ cô cũng chưamuốn kết hôn. Phá vụ xem mắt này trước đã.
Liên Thảo thấy Bảo Bối nói thật đúng, dù sao cô cũng khôngmuốn cuộc xem mắt này, chuyện sau này thì để sau này tính vậy.
Có tiếng người gõ cửa, sau đó là tiếng của người quản gia:
- Cô chủ đã đến giờ rồi ạ. Cô đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi quản gia Lâm, ông hãy xuống trước đi chốc nữa tôixuống.
Nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, cô quay lại nói với BảoBối:
- Bảo Bối đi cùng với mẹ nhé.
- Mẹ cô liệu sẽ đồng ý sao?
- Nhưng con thể để mẹ 1 mình xông pha được.(mặt ủ rũ)
- Tôi không thể quang minh chính đại đi cùng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2180049/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.