Tổ Hợp đổ mồ hôi như mưa, khuôn mặt gã tái nhợt, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cáp Tát Nhĩ, “Thái tử điện hạ, họ có ý lừa gạt, ngài phải làm chủ cho ta...”
“Câm miệng!” Trong ánh mắt tĩnh lặng của Cáp Tát Nhĩ không có quá nhiều cảm xúc, “Đã lên tiếng đồng ý trước khi tỷ thí, Bắc Địch ta há có thể nuốt lời?” Y nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt đang mỉm cười của Hạ Sơ Thất, rồi dừng lại trên người Triệu Miên Trạch, “Hoàng đế bệ hạ, đã là chảo chân tâm, thì ắt phải dùng để kiểm tra người thật lòng
Nếu Yến tướng quân và Tử Nguyệt công chúa đã có duyên trời định, hai người họ lại tâm đầu ý hợp, vì sao bệ hạ lại không tác thành?”.
“Thái tử điện hạ!” Tô Hợp phẫn nộ gào lên, nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi sắc bén của Cáp Tát Nhĩ, cuối cùng gã chỉ đành cúi đầu xuống.
Chảo dầu kia vẫn đang sôi ùng ục.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Triệu Miên Trạch
Họ đề đang chờ đợi quyết định của hắn ta
Triệu Miên Trạch im lặng trong chốc lát, không thể đoán được cảm xúc trên khuôn mặt hắn ta là vui hay giận, khóe môi vẫn nở một nụ cười ấm áp như thường ngày, hắn ta chậm rãi lên tiếng: “Yến tướng quân và Thể tử Tô Hợp đều là thiếu niên anh tài, bản lĩnh giỏi giang
Nhưng chuyện tỷ thí, có thắng ắt có thua, không thể vì thế mà ảnh hưởng đến hòa khí
Vì thế, trẫm sẽ ban xá muội Dật Vân công chúa cho thế tử Tô Hợp, để cảm tạ thế tử đã không ngại đường xá xa xôi đến Đại Yến, cũng để bày tỏ tâm ý hữu nghị vạn đời giữa Đại Yến và Bắc Địch.”
Lời của hắn ta hợp tình hợp lý, tuy không không cưới được Tử Nguyệt công chúa, nhưng cuối cùng cũng nhét một vị công chúa khác cho Tô Hợp, xem như đã nể mặt gã và Bắc Địch
Sắc mặt cứng đờ của sứ thần Bắc Địch lúc này mới dễ chịu đi một chút
Ánh mắt Cáp Tát Nhĩ lóe lên, thấy mặt mày Tổ Hợp lạnh lẽo, im lặng không nói gì, y bèn cười khẽ, “Như thế thì còn gì bằng, đa tạ hoàng đế bệ hạ Nam Yến.” Triệu Miên Trạch gật đầu, khách sáo đôi câu với y, sau đó nhìn sang Yển Nhị Quỷ
Nhưng chỉ nhìn vài giây rồi lại dời tầm mắt, chuyển hướng về phía Triệu Tử Nguyệt, vẻ chế nhạo loáng thoáng xuất hiện nơi khóe môi
“Hoàng cô có thân phận tôn quý, tuy hôm nay hoàng tổ mẫu bị thương không đến, nhưng đã có dặn dò trẫm, nhất định phải tôn trọng ý của hoàng cô
Nên trẫm muốn hỏi thêm một câu, hoàng cô có muốn gả cho Yến tướng quân không?” Triệu Tử Nguyệt ngơ ngác.
Vài từ “gả cho Yến tướng quân” làm nàng thấy thẹn thùng.
Nhưng lúc nãy Sở Thất đã nói đây là “chảo chân tâm”, thử thách người thật lòng..
Vậy có nghĩa là, người kia thật lòng với mình? Nếu không, vì sao chỉ có Tô Hợp bị bỏng, còn y lại không hề hấn gì?
Nhưng nàng..
thật sự vẫn chưa nghĩ xong có nên gả cho y hay không.
“Ta..
ta có thể đặt một điều kiện không?” Nàng nghĩ ngợi một lát, rồi bỗng nhiên lên tiếng thu hút ánh nhìn của tất cả những người trên thao trường
Ai cũng biết tiểu công chúa này trước giờ ngang ngược thành thói, không biết lần này lại có trò quỷ gì đây
Yến Nhị Quỷ giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, rồi vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa, cũng không dám nói gì, chỉ im lặng lắng nghe
“Hoàng cô có điều kiện gì, cứ nói thẳng.” Triệu Tử Nguyệt nghe thấy giọng nói chứa nụ cười của Triệu Miên Trạch, nàng bỗng nhiên nhớ về cái đêm ngồi trên xưa ngựa được Yến Nhị Quỷ đưa về kinh, y đã kể chuyện cho Nha Nha suốt một đường.
Hình như Nha Nha rất thích nghe y kể chuyện nhỉ?
Nàng cắn môi, khuôn mặt nóng bừng, nhưng vẫn ăn nói rất mạch lạc, từng câu từng chữ, vẫn yêu kiều động lòng người như trước đây, “Ta muốn ngày nào y cũng phải kể một câu chuyện cho ta nghe, kể cả đời, kể đến khi nào không thể kể được mới thôi
Vả lại, các câu chuyện đều không được trùng lặp
Nếu không ta không gả cho y nữa.”
Mỗi ngày kể một câu chuyện khác nhau?
Có người cười khẽ, có người hít sâu, có người ngơ ngác không biết nói gì
Yến Nhị Quỷ hơi sửng sốt, im lặng nhìn nàng
Y biết, thật ray có thể tạm thời đồng ý, dụ nàng gả cho mình trước rồi tính sau, nhưng, không thích hứa tạm bợ, không thích lừa nàng
Một đời quá dài, mỗi ngày một câu chuyện, còn không được trùng lặp, y cảm thấy mình không thể làm được.
“Tử Nguyệt công chúa, vị thần..
không làm được.” Y nói nhỏ rồi cúi gằm mặt xuống
Triệu Tử Nguyệt vốn dĩ là một tiểu công chúa ngang ngược, ai cũng chỉ xem nàng đang nói đùa, tưởng rằng Yến Nhị Quỷ sẽ đồng ý, dỗ dành công chúa vui vẻ, nào ngờ y lại trả lời như thế? Hạ Sơ Thất thở dài, thoáng lướt nhìn Triệu Thập Cửu.
Nếu đổi lại là Triệu Thập Cửu, đầu óc hắn ranh ma hơn nhiều, thể nào cũng sẽ đồng ý trước, sau đó từ từ tìm cách chống chế
Quỷ ca à, huynh vẫn còn thật thà quá! Triệu Tử Nguyệt cũng không ngờ Yến Nhị Quỷ sẽ trả lời như vậy
Không có kết quả như trong tưởng tượng, chẳng khác nào đẩy nàng vào thể gượng gạo.
Nàng nhìn nam nhân đứng dưới ánh mặt trời, chảy mồ hôi đầm đề, nở nụ cười lúng túng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, ho khan một tiếng, bất chấp sĩ diện, “Vậy hai ngày kể một câu chuyện?”
“...” Yến Nhi Quỷ kinh ngạc, không biết phải trả lời thế nào.
“Ba ngày?” Triệu Tử Nguyệt nghiêng đầu.
“Năm ngày?”
Nàng nói xong, thấy y vẫn không trả lời thì vành tai sắp phỏng rồi, rõ ràng là y muốn cưới nàng, đã lên núi đao, đã xuống chảo dầu rồi
Sao bây giờ lại đổi thành như nàng cứ muốn gả cho y không bằng vậy? “Được rồi, ngươi không muốn thì thôi, bổn công chúa không...”
“Công chúa!” Yến Nhị Quỷ không đợi nàng nói xong đã vội vàng ngăn cản, khuôn mặt ngăm đen hơi đỏ ửng lên, y chớp mắt, không dám nhìn nàng, ngập ngừng nói, “Nếu công chúa đã thích, thì cứ mỗi ngày một câu chuyện đi.” “Phụt!” Hạ Sơ Thất không nhịn được, suýt chút nữa đã cười đến nội thương.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt hồn nhiên không hay biết nàng đang cười gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu
Nàng ta thấy vui vẻ vô cùng khi biết y đối xử rất tốt với mình
Nếu không, y làm sao có thể đồng ý với yêu cầu quá đáng này chứ?
Nàng ta hoàn toàn không biết điều kiện của mình ấu trĩ buồn cười đến mức nào, vội vàng liếc nhìn Yến Nhị Quỷ rồi rũ mắt xuống, đỏ mặt, xem như ngầm đồng ý.
Người trên thao trường bật cười, Triệu Miên Trạch cũng cười theo
“Ha ha! Nếu đã như thế, trẫm sẽ tác thành cho hai người.”
Hắn ta nói xong liền xoay sang nhìn Hà Thừa An.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Chỉ huy Tam Thiên Doanh binh mã Yến Nhị Quỷ là thiếu niên anh hùng, tài năng trác tuyệt, đạt hạng nhất trong cuộc thi chọn phò mã nên sắc phong làm phò mã đô úy, thăng lên chức Định quốc tướng quân nhị phẩm, ban một chủ đề phò mã, thưởng ngân...”
Triệu Miên Trạch ban thánh chỉ tứ hôn cho Triệu Tử Nguyệt, gây xôn xao thao trường, cũng xôn xao cả Đông Uyển, nhưng sau đó hắn ta nói gì..
thì Hạ Sơ Thất không chú ý đến lắm
Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn Yến Nhị Quỷ đang vui mừng vì được làm phò mã và Triệu Tử Nguyệt đang ngơ ngác không biết vì thẹn thùng hay rầu rĩ, trong lòng nàng thấy vô cùng hân hoan, tác thành cho một mối nhân duyên, xem như công đức vô lượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]