Hạ Sơ Thất cao giọng ngăn cản các thái giám đang định công thái hoàng thái hậu, nói với họ rằng, thái hoàng thái hậu bị tổn thương nội phủ, không thể chịu đựng xóc nảy, cần phải nằm thẳng người
Nơi này lại cách viện Tùng Đào xa như thế, cũng qua đó thể nào cũng sẽ gây tổn thương nội tạng lần hai
Thể là các thái giám đi bẻ ván cửa, chuẩn bị tạo một chiếc “băng ca” đơn giản theo yêu cầu của nàng, rồi khiêng thái hoàng thái hậu về viện Tùng Đào.
“Bệ hạ...”
Trong một chuỗi những lời rù rì to nhỏ, cuối cùng giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy của ô Lan Minh Châu vang lên bên cạnh
Lúc này đây, mọi người mới hướng tầm mắt lên người nàng ta
Nhưng sự chú ý này lại không hề thân thiện, mà là nghi ngờ, phức tạp, mỉa mai..
Còn về Triệu Miên Trạch, trong ánh mắt của hắn ta lại hàm chứa một vệt căm hận.
Thái hoàng thái hậu xảy ra chuyện thế kia, nói thẳng ra là do nàng ta khơi nên, nói khó nghe một chút thì nàng ta mới chính là đầu sỏ thật sự
Nhưng sứ thần Bắc Địch còn ở đây, Cáp Tát Nhĩ còn ở đây, cho dù thế nào, hắn ta cũng phải nể mặt người Bắc Địch đối phấn
Hiện tại nàng ta ngã đến mức hoa dung thất sắc, vô cùng đau đớn nên hắn ta cũng không thể không ngó ngàng gì tới.
“Huệ phi thế nào rồi? Sao đột nhiên ngựa lại bị mất khống chế?” Hắn hỏi một lúc hai vấn đề, ô Lan Minh Châu nuốt nước bọt, lắc đầu một cách khó khăn, nhìn hắn ta bằng ánh mắt tội nghiệp, vành mắt đẫm lệ, nước mắt sắp tuôn rơi, cứ như đang phải cố gắng chịu đựng một sự tủi thân gần như suy sụp, nàng ta ấn bụng, khịt mũi, cất tiếng nói
“Bệ hạ, bụng thần thiếp đau quá...”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, dường như không quan tâm lắm đến vấn đề này, chỉ hơi gật đầu, rồi lại nhấn mạnh một vấn đề khác, “Ngựa bị sao vậy? Vì sao lại mất kiểm soát?” Sắc mặt của ô Lan Minh Châu càng tái nhợt hơn
Không ngờ hắn lại không hỏi han nàng ta lấy một câu
Nàng ta rũ mắt xuống, bàn tay run rẩy giữ chặt bụng, giọng nói gần như là nghẹn ngào, “Ngựa..
vốn dĩ thần thiếp đang cưỡi yên lành, lúc xảy ra chuyện, nó hình như bị dọa sợ, thần thiếp không giữ được nó...”
Bị dọa sợ?
Tư duy của mọi người bị khơi lên bởi câu nói kia
Lúc này, một thị vệ bỗng nhiên lên tiếng.
“Bệ hạ, Huệ phi nương nương nói đúng, con ngựa này đã bị thương, bị trúng tên...”
Sắc mặt của Triệu Miên Trạch trở nên nặng nề, “Hử?” Thị vệ vội vàng tìm kiếm, rút một mũi tên từ trên thân ngựa
Điều làm người khác kinh ngạc là mũi tên kia gần như nằm trong thân ngựa
Nguyên nhân làm mọi người không gây chú ý là vì nó bắn vào từ đường hậu môn
Phân tích từ trạng thái bình thường khi ô Lan Minh Châu bắt đầu cưỡi ngựa, mũi tên được bắn đi chỉ trước lúc nó lên lên cơn điên một giây
Những sự việc xảy ra đột ngột, quần chúng náo loạn, cộng thêm ánh sáng nơi thử ngựa không được tốt lắm, nên không ai nhìn thấy rõ mũi tên này được bắn từ đâu, thậm chí đa số đều không phát hiện ngựa lên cơn do bị trúng tên
Có thể thấy kỹ thuật bắn tên của người này rất cao minh, nhanh gọn và dứt khoát.
“Bệ hạ, chuyện này không thể bỏ qua được.” Từ Văn Long tiến lên bẩm báo, “Trước tiên có người bắn tên ám sát hoàng hậu, sau đó làm ngựa hoảng sợ tập kích thái hoàng thái hậu và khiến Huệ phi ngã bị thương, xem ra kẻ gian không chỉ có bụng dạ khó lường mà còn ẩn mình trong Đông Uyển, thậm chí là trong cung, nếu không lôi kẻ chủ mưu ra ngoài, tra hỏi tường tận, chỉ e sau này sẽ còn xảy ra chuyện khó lường.”
Lương quốc công Từ Văn Long này thường ngày luôn đối đầu với Triệu Miên Trạch, nói năng cũng chẳng dễ nghe gì cho cam
Nhưng lần này, Triệu Miên Trạch lại thấy rất xuôi tai, hắn ta gật đầu tán thành.
“Từ ái khanh nói có lý, trẫm nhất định phải tra cho rõ chuyện này, bắt cho được kẻ gian, nghiêm trị không tha!”
Từ Văn Long chắp tay cúi đầu, nói tiếp: “Khởi bẩm bệ hạ, kẻ bắn tên ám sát hoàng hậu trên thao trường khi nãy đã bị Cẩm Y Vệ bắt được
Theo thần thấy, chỉ cần Đông Phương đại đô đốc nghiệm hình bức cung, tra hỏi kĩ càng là sẽ biết được chân tướng, bắt gã khai ra kẻ chủ mưu
Chuyện này không hề phức tạp.”
Ông ta vừa dứt lời, vô số người trên giáo trường đồng loạt biển sắc.
Chỉ bởi vì câu nói của Lương quốc công Từ Văn Long mà đã trực tiếp gộp kẻ nhân lúc hoàng hậu tỉ thí bắn tên làm ngựa bị thương lần này và kẻ bắn tên ám sát Hạ Sơ Thất lúc trước lại làm một
Vả lại, cũng gặp rất hợp tình hợp lý.
Hạ Sơ Thất khẽ nheo mắt lại, vào giây phút này, nàng đã nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của một vài người
Nàng nhìn thấy một thoáng cứng đờ trên khuôn mặt đang co rút vì đau của thái hoàng thái hậu; nhìn rõ khuôn mặt như hoa như ngọc của Đông Phương Thanh Huyên hơi khựng lại, nhìn rõ bàn tay thon thả của Đông Phương A Mộc Nhĩ đang khẽ túm chặt vạt áo, cũng nhìn rõ một tia sát khí lướt qua trong con người lúc sáng lúc tôi của Triệu Thập Cửu, và cả vài chữ được viết bên môi hắn: “A Thất cho bao nhiêu điểm?”.
Nàng thấy buồn cười
Rất muốn cười, nhưng không thể cười.
Một đoạn kịch hay có thể kéo vô số người vào trong nồi, nấu chung một thể thêm gia vị rồi xơi một cách ngon lành này, đúng là chặt chẽ tinh chuẩn
Một mũi tên bắn trúng nhiều chim, vô cùng tuyệt diệu
Ngoại trừ Triệu Thập Cửu đem tôi ra, e rằng trên đời này cực kỳ ít người có thể làm được.
Vết thương của thái hoàng thái hậu, ngoại trừ báo mối thù nhỏ ra, thì lại một lần nữa làm cho lời đồn thiên kiếp ứng nghiệm
Để xem sau này còn ai dám gây chuyện với Hạ Sơ Thất nữa chứ, Tiểu Thập Cửu nhà nàng chắc có thể ra đời suôn sẻ rồi.
Vết thương của thái hoàng thái hậu có thể đổ tội danh về phía người ám sát nàng, cũng tức là Đông Phương A Mộc Nhĩ, thậm chí có thể nhắm vào bản thân thái hoàng thái hậu
Cho dù Đông Phương Thanh Huyền có bản lĩnh chùi sạch dấu vết cho muội muội hắn ta, nhưng chí ít cũng phải sứt đầu mẻ trán một thời gian
Đây quả thật là một màn phản đòn xuất sắc.
Tất nhiên, món ăn kèm” trong nồi của Triệu Thập Cửu vẫn chưa hết
“Bệ hạ, bụng của thần thiếp..
đau quá!” Trán của ô Lan Minh Châu đổ đầy mồ hôi, nàng ta lại bắt đầu rên rỉ, nha đầu của nàng ta cũng nôn nóng đến mức sắp khóc òa, “Bệ hạ, mau tìm thái y đến xem cho nương nương...” Nửa cầu còn lại chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng
Giây tiếp theo, tiếng khóc của tiểu nha đầu kia bỗng dưng biến mất, đổi thành một tiếng kêu kinh hãi.
“Không hay, nương nương chảy máu rồi, chảy rất nhiều máu...”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên chiếc ghế ô Lan Minh Châu đang ngồi có máu tươi đang chảy ra từ bụng nàng ta
Máu chảy không hề nhiều, nhưng cũng đủ làm ướt chiếc váy mỏng, nhuộm đỏ ghế, cũng khiến mọi người sợ hết hồn
“Tiểu Thất...”
Triệu Miên Trạch lại nhìn tới với ánh mắt cầu cứu.
Đúng là một hoàng đế đa tình nhỉ? Hạ Sơ Thất nghĩ như thế, cười lạnh trong lòng
Nhưng trong tình huống có nhiều người thế này, Cáp Tát Nhĩ cũng có mặt ở đây, nàng không muốn rước phiền phức cho Đại Yến
Còn trong thâm tâm, nàng cũng không hy vọng chiến tranh lại nổi lên, sinh linh lầm than.
Nàng không nhìn Triệu Miên Trạch, chỉ lặng lẽ gật đầu, hơi nghiêng người, ra vẻ như đang bắt mạch cho ô Lan Tiếu Tiếu
Nàng chỉ ngập ngừng trong chốc lát rồi la “ối” một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Miên Trạch với sắc mặt quỷ dị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]