Chương trước
Chương sau
Nhưng thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh rồi, làm sao hắn ta có thể nói không được? Quan khách thích vui, chúng thần cũng thích nghe ca múa

Nhưng trên nụ cười nhẹ nhàng của Hạ Sơ Thất lại có vẻ u ám lướt qua

Hình như ai xuyên không đều cũng phải trải qua việc biểu diễn tài nghệ hay sao ấy nhỉ? Hay là mục đích mà thái hoàng thái hậu “mời” nàng từ phủ Ngụy quốc công tới đây, cuối cùng cũng lộ ra rồi? Tóm lại, chuyện này, chỉ e không đơn giản như thế.

Lúc này, Đông Phương A Mộc Nhĩ đột nhiên cười một tiếng, tiếp lời, “Thái hoàng thái hậu, tài nghệ của chúng hậu phi năm nào cũng có, cũng không tính là mới mẻ.”

“Vậy..

ý của ngươi là?” Ánh mắt của thái hoàng thái hậu rất ôn hòa

Trên khuôn mặt lạnh lùng của A Mộc Nhĩ khó có nụ cười ôn hòa như vậy

“Thần thiếp có một trò chơi rất mới.”

Thái hoàng thái hậu “ồ” nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn đầy ý cười, “Nha đầu người từ nhỏ đã là một đứa thông minh, bây giờ đã làm thái hậu rồi, còn nhiều trò như vậy

Được nói nghe xem, chơi như thế nào? Chỉ cần vui, ai gia sẽ làm chủ cho.”

A Mộc Nhĩ không vì lời tán dương của thái hoàng thái hậu mà lộ ra nửa phần đắc ý

Nàng ta khách khí nhẹ nhàng với một lạy, ánh mắt mị hoặc diêm dúa quét một vòng mọi người trong bữa tiệc, ánh mắt đó bình thản liếc qua, có thể gọi là tao nhã vô song, kiều diễm hơn người.

“Khi thần thiếp nhập cung, từng nghe nói trong tiệc rượu của nhân gian có một trò chơi rất vui, gọi là đánh trống chuyển hoa

Hơn chục người hoặc vài chục người vây thành một vòng tròn, trong đó có một người quay lưng lại với vòng người lấy dùi đánh trống

Khi tiếng trống vang lên, bắt đầu chuyển hoa, hoa sẽ được người này chuyền cho người kia

Tới khi nào tiếng trống dừng, hoa đang ở tay ai, vậy người đó sẽ ra biểu diễn

Như vậy thêm chút vui vẻ, không phải càng tốt hơn sao?”

Khóe môi Hạ Sơ Thất cong lên, nụ cười chưa tắt thì thấy thái hoàng thái hậu mỉm cười gật đầu.

“Được! Quả là ý hay!”

Hai người bọn họ mỗi người một câu, Hạ Sơ Thất lại nghe ra được rất nhiều sự ăn ý ngầm

Chẳng trách, nguyên nhân khiến A Mộc Nhĩ hạ quyết tâm phản bội lại Đông Phương Thanh Huyền, đột nhiên thay đổi cách làm, muốn dốc toàn lực hại chết nàng..

lại chính là thái hoàng thái hậu?

Rốt cuộc là ai đang mượn dao ai?

Tra Yến hôm nay, thú vị lắm..

“Thái hậu nương nương quả nhiên tài đức song hành, thông minh ưu tú!”

“Hoạt động này, thật sự có quan niệm nghệ thuật!”

“Được đó, được đó!”

Thái hoàng thái hậu vừa đập bàn một cái, trong tiệc liền vang lên một loạt lời tán thưởng Đông Phương A Mộc Nhĩ, đây là “chính sách nịnh hót” xuyên suốt ngàn năm không đổi

Hạ Sơ Thất hiểu được, nhưng không lưu tâm.

Ánh mắt của nàng như vô ý nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền

Nàng hơi hiếu kỳ, A Mộc Nhĩ như thế, người làm ca ca như hắn ta liệu sẽ có biểu cảm gì? Tối nay, Đông Phương Thanh Huyền ngồi ghế bên cạnh một đám vương công đại thần to béo sồ sề, bụng phát tướng, thật sự là cảnh xuân phơi phới, tuyệt thể nhân gian

Chỉ đáng tiếc, thần thái hắn ta lại không được phóng khoáng tự tại như trước kia, tới cả nụ cười Hạ Sơ Thất cực kỳ quen thuộc cũng không tìm được trên mặt hắn ta nữa

Nhìn kĩ, trong ánh mắt hắn ta dường như còn chôn sâu một đám sương mù không thể lau sạch

Có lẽ hắn ta đang cảm thấy khó xử nhỉ? Nàng nghĩ như vậy, rồi thấy Đông Phương Thanh Huyền nhìn qua

Ánh mắt đó sâu thẳm.

Khóe miệng Hạ Sơ Thất giương lên, không lưu tầm nhìn ra chỗ khác

Còn lúc này, A Mộc Nhĩ đột nhiên cười nói, “Thái hoàng thái hậu, thân thiếp còn chưa nói hết.” Còn chưa hết? Vừa nghe lời này của nàng ta, đám người nịnh hót kia đột nhiên ngại ngùng không thôi

Nhưng A Mộc Nhĩ dường như không nhìn thấy, trên khuôn mặt kiều diễm lạnh lùng có thêm chút ý cười hiếm có, khuôn mặt đã trang điểm, nụ cười càng thêm phần đoan trang xinh đẹp

“Chư vị, chỉ đơn thuần là đánh trống chuyền hoa thì quá dung tục rồi, khó mà lịch sự nho nhã được

Nếu hôm nay đã là Ô Tra Yến, lại là tiệc mừng kết giao hai nước, chúng ta phải có chút gì đó khác biệt, có thể thể hiện được sự độc đáo.”

Trước những lời bàn tán xôn xao của đám đông, thái hoàng thái hậu bình thản cười.

“Ngươi đừng làm ra vẻ huyền bí nữa, mau nói với mọi người đi.”

“Dạ, thái hoàng thái hậu.” A Mộc Nhĩ nhìn thái hoàng thái hậu cung thuận với chào một cái, cười nhẹ nói: “Khi tiếng trống kết thúc, người cầm hoa có thể đưa ra lời mời với bất cứ người nào trong bữa tiệc, và cùng biểu diễn một tài nghệ với người đó, do thái hoàng thái hậu cho điểm, người thắng cuộc...” Nói tới đây, nàng ta dùng một chút, vẻ mặt lạnh lùng hơi thu lại, dường như ngại ngùng, “Thái hoàng thái hậu, thân thiếp muốn mượn lời hiền của người nên phải trưng cầu ý kiến của người trước

Đối với người thắng, có lẽ nên để người bạn thưởng, như vậy không chỉ làm cho cuộc so tài trở nên bớt đơn điệu mà càng khiến cho tiết mục thêm phần vui vẻ.”

Thái hoàng thái hậu hơi sững sờ, sau đó giơ tay cầm khăn lên, ngón tay đeo hộ giáp chỉ nàng ta trong không trung, cười nói: “Ngươi đó, quả thật là vẫn không chịu tha cho ai gia

Cũng được! Người thắng cuộc, ai gia sẽ có thưởng, hôm nay đem hết đồ nhét dưới đáy rương lấy ra để thưởng đi.”

“Chà..

thật tốt!” “Ta thái hoàng thái hậu!” Đám phi tần nghe xong đều cười yêu kiều, tạ ơn trước, những tiếng oanh yến đó nghe vui tại vô cùng, nhưng trên thực tế, cũng chỉ toàn là muốn nịnh hót thái hoàng thái hậu, chỉ chờ có được sự chú ý từ quân vương, có được may mắn mà thôi.

Trò chơi đánh trống chuyền hoa này, trước kia Hạ Sơ Thất chơi nhiều ở trường rồi

Tuy không cùng thời đại nhưng quy tắc cũng gần giống

Lúc đó, để đặc biệt chỉ định bạn học ra biểu diễn tiết mục, nàng cũng có không ít “mánh khóe”, vì thế chuyện này muốn ăn gian, chỉ cần có cớ là được, thật sự quá đơn giản.

Có điều, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, nếu đã buộc phải tham gia buổi tiệc này, nàng cũng đã có chuẩn bị, cũng không tới mức mất bình tĩnh

Vì thế, lúc A Mộc Nhĩ cùng với thái hoàng thái hậu nói tới việc này cũng như thêm quy tắc và thể lệ chi tiết mới, nàng chẳng thèm để ý, chỉ quan tâm tới “Ô Tra Yến” long trọng này

Ánh mắt nàng lấp lánh nhìn chằm chằm vào thịt dê trong đĩa đồng to kia, cảm thấy rất thú vị

Con dê đó nằm trên đĩa đồng, được sắp xếp tuần tự từ bốn chân, lưng dê, bả vai, cổ dê, đầu dê quay về hướng chủ khách, thịt dê nhìn có vẻ thơm cay tươi ngậy, vô cùng ngon miệng.

Phụ nữ có thai dễ bị đói, trong lúc đám người kia thảo luận náo nhiệt trò đánh trống chuyền hoa và mời “PK” biểu diễn, ngoài việc ngầm cảm thán A Mộc Nhĩ chắc chắn là người sáng nghiệp ra “Thể chế nữ siêu sao PK”, thì không có suy nghĩ gì khác.

“Tinh Lam!”

Nàng âm thầm nuốt nước bọt, đưa mắt với Tinh Làm một cái, gọi nàng ta, tỏ ý bảo nàng ta giúp mình lấy một miếng thịt dê khiến nàng thèm muốn chết kia.

“Thất tiểu thư...”

Tinh Lam vốn là cô nương nghe lời, nhưng hôm nay lại làm mặt khổ

Hạ Sơ Thất “Hử” một tiếng, cau mày, khó hiểu nhìn nàng ta

Tinh Lam ngó trước ngó sau, cúi đầu sát gần tai nàng, “Trước kia nghe người già nói, bây giờ người như vậy..

không thể ăn thịt dê, nếu không đứa bé sẽ bị ngứa ngáy*.” (*) Từ ngứa ngáy trong tiếng Trung đồng âm với từ con dê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.