“Nương nương nếu có chuyện gì cần phân phó, mời nói thẳng.” A Mộc Nhĩ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn hàm chứa sóng nước mênh mang, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào, đôi mắt trong veo tựa nước mùa thu: “Từ kinh sư đến Mạc Bắc, rồi quán trọ ở Kể Châu, hay ngoại ô Kiến Bình, thậm chí cả Tích Lâm Quách Lặc..
 
Chuyện nàng ta liên tiếp gặp nạn, đều liên quan tới ta.” Hở? Hạ Sơ Thất hơi bất ngờ.
 
Không lẽ hôm nay mặt trời thật sự mọc lên từ đẳng Tây sao? A Mộc Nhĩ thản nhiên thừa nhận sự thật như vậy , nàng ta muốn làm gì đây? Hạ Sơ Thất nửa cười nửa không nhìn về phía Triệu Tôn và nàng ta, dù không biết nàng ta định làm gì nhưng lòng hiếu kì của nàng vẫn dâng trào.
 
Triệu Tồn không giải thích, chỉ thản nhiên nhìn nàng ta
 
“Lời của thái hậu, thần không hiểu.” A Mộc Nhĩ cười khẽ một tiếng, vừa cười vừa bước từng bước về phía hắn
 
Dưới ánh mặt trời, hai gò má xinh đẹp động lòng người như có đám lửa nho nhỏ đang nhảy nhót
 
“Không, người biết! Ngươi biết rõ là ta làm, nhưng ngươi không muốn hận ta, không nỡ ra tay với ta đúng không? Ngươi biết rõ là ta muốn hại nàng ta, nhưng người vẫn dễ dàng tha thứ cho ta như trước đây, đúng không?” Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy căng thẳng
 
Thì ra không phải là nàng ta khiêu khích mà nàng ta đang hy vọng hắn “bày tỏ nỗi lòng” à?
 
Thực tế, từ lúc xảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482414/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.