“Nghe được một nửa thì có tính không?” Ánh mắt Đông Phương A Mộc Nhĩ dừng lại trên gương mặt nàng, dưới ánh mặt trời, đôi mắt nàng ta dường như lấp lánh phát sáng
“Ngươi cẩn thận một chút.” Lòng Hạ Sơ Thất nghẹn lại, đột nhiên nàng hiểu ra.
Đúng rồi, Đông Phương A Mộc Nhĩ cũng hiểu tiếng Bắc Địch
Nói cách khác, Ô Lan Minh Châu và nha đầu của mình đã nói về chuyện gì đó bất lợi với nàng, Đông Phương A Mộc Nhĩ nghe được nên tới cảnh báo cho nàng biết ư? Nhưng chuyện này thật là kì lạ! Nữ tử có gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến ai cũng muốn chạm vào này không phải là tình địch lớn nhất của nàng sao? Chuyển biến từ địch thành bạn kiểu này có phải quá nhanh, khiến người ta dở khóc dở cười không? Nàng khoanh tay, từ từ bước tới gần, thổi một hơi “tiền khí” về phía A Mộc Nhĩ.
“Tiểu mỹ nhân, người đang quan tâm ta sao?”
Đông Phương A Mộc Nhĩ chưa từng gặp nữ nhân nào sỗ sàng như nàng
Nàng ta vội vàng lui về phía sau mấy bước rồi nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ, trong giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng còn mang theo nỗi chán ghét không thèm che giấu.
“Ta chỉ hận không thể giết ngươi!”
Nhưng ta vẫn sống rất tốt.” Hạ Sơ Thất cười hì hì, “Do thái hậu nương nương thủ hạ lưu tình hay do người đột nhiên tin Phật, quyết tâm ăn chay hướng thiện, không lén lút làm mấy chuyện xấu xa thối nát với ta như trước nữa thé?”
Đông Phương A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482413/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.