“Không! Điện hạ, thuộc hạ muốn!”
Triệu Tổn chưa nói hết câu, Yến Nhị Quỷ đã vội vàng cướp lời.
Có thể ôm con gái ruột, bốn chữ “muốn còn không được” đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của y
Y chỉ thấy hơi nhút nhát mà thôi
Một đứa con gái ngoài ý muốn, được y nhớ nhung suốt hai năm trời, từ Mạc Bắc đến kinh sự, từ chiến trường đẫm máu đến đại doanh buồn tẻ, không lúc nào mày không trông mong giây phút này
Nhưng giờ đây, khi đứa bé đã ở trước mặt, hai tay y lại đuối sức, cực kỳ thảm hại hỏi một câu.
“Công chúa..
ta có thể..
ôm không?”
Y hồi hộp trưng cầu ý kiến của Triệu Tử Nguyệt.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt lại không trả lời
Tâm trạng của nàng không thoải mái hơn y bao nhiêu
Theo lý mà nói, nàng không thích y đụng vào Nha Nha, nhưng trong đầu vẫn còn văng vẳng những câu Hạ Sơ Thất từng dùng để tẩy não nàng trước đây
Nha Nha không có phụ thân, sẽ đáng thương lắm! Cho dù Nha Nha không cần phụ thân, nhưng cũng có thể để phụ thân ôm một chút.
Nàng thuyết phục mình, tuy không trả lời y nhưng lại nhìn Thanh Đằng
“Đưa Nha Nha cho hắn bế, cưỡi ngựa lớn.”
Được nàng đồng ý, hai tại Yển Nhị Quỷ kêu ong ong, kích động đến mức hai tay run rẩy, chỉ cảm thấy tay không còn là của mình, chân không còn là của mình, miệng không còn là của mình, đến ngay cả giọng nói cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482399/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.