Muội thật sự không muốn trở về, muội sợ lắm.”
 
Triệu Tôn liếc mắt, “Muội bắt buộc phải về.”.
 
Triệu Tử Nguyệt cau mày, bất đắc dĩ phải dịu giọng xuống, “Thập Cửu ca, huynh có biết hắn muốn gả muội đến Bắc Địch
 
Bắc Địch xa như thế..
 
muội sẽ không còn được gặp..
 
Nha Nha nữa
 
Nha Nha của muội vẫn còn bé, muội không muốn cả đời này không còn được gặp nó, huynh có biết không?”
 
Những chữ cuối cùng, nàng nói rất nhỏ, nước mắt cũng tuôn rơi
 
Triệu Tôn đã nghe thấy, nhưng không trả lời.
 
Một lúc lâu sau, trong gió đêm dìu dịu, Triệu Tử Nguyệt lại thở dài, “Thập Cửu ca, hóa ra huynh đã quên thật rồi
 
Nếu không, hồi kinh đã lâu sao huynh lại không đến thăm muội? Nếu không, sao huynh lại nhẫn tâm như thế? Nhưng dù huynh đã quên, nhưng huynh vẫn là ca ca ruột của muội
 
Huynh thả muội đi có được không? Muội không muốn rời xa Nha Nha, không muốn....”
 
Đôi con ngươi đen láy của Triệu Tổn thoáng nặng nề.
 
“Muội có thể đi đâu?”
 
“Muội...” Trệu Tử Nguyệt nghẹn lời.
 
“Ngay đến năng lực tự bảo vệ mình mà muội còn không có thì sao có thể bảo vệ Nha Nha?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tổn tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đuốc, “Muội không biết gì về thiên hạ này, thậm chí muội còn không biết người ta có ý đồ tốt hay xấu với mình, muội dựa vào đâu mà cho rằng lần nào cũng sẽ gặp may, cũng sẽ có người đến cứu mình như vậy?”
 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482398/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.