Hạ Sơ Thất cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt
Cái gì mà đồng lòng với không đồng lòng, nàng chưa từng nghĩ nhiều như vậy
Chỉ là có vài chuyện, bắt buộc phải nhờ cậy Hạ Thường mà thôi
Nàng bàn giao xong, Hạ Thường cũng không tiện ở lại lâu thêm, hắn ta cáo từ trong nuối tiếc
Nhưng đến khi bóng dáng của hắn biến mất, Cổ A Kiều không nhìn hắn ta thêm một lần nào nữa
Với tình hình này, Hạ Sơ Thất không khỏi xuýt xoa
“A Kiều, sao muội không tiếp nhận Đại ca ta?” “Ngài ấy là Quốc công gia, muội chỉ là hạng nữ tử thấp hèn, sao có thể xứng với ngài ấy?”
“Ta nhìn ra được, huynh ấy thích muội.”
“Ha ha, thích thì đã sao? Muội không có cái số này.” Cổ A Kiều nhìn nàng, cố gắng rặn ra một nụ cười, “Sở Thất, ý trời đã thế, con người không thể thay đổi được gì.”
Đối với một người phụ nữ mà nói, điều tiếc nuối nhất trên đời, đó là khi yêu một người đàn ông, còn chưa kịp bắt đầu đã phải tuyên bố kết thúc
Một chuyện không chỉ thay đổi hoàn cảnh của một người, mà còn thay đổi vận mệnh của một nhóm người.
Hạ Sơ Thất nghĩ đến đây, khẽ thở dài
“A Kiều, cố chấp là bệnh.” Cổ A Kiều nhìn nàng, cũng không biết đã hiểu hay chưa, lúc cúi đầu xuống, giọng nói dịu đi phần nào, “Sở Thất, nếu vì muội ở đây mà mang đến sự bất tiện cho tỷ, muội có thể...” “Nói bậy gì đấy!” Hạ Sơ Thất cắt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482393/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.